Thẩm Sơ vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mặc là trong hoàn cảnh thế nào.

Hôm đó gió cát mù trời, ánh hoàng hôn phủ kín, mờ mịt đến mức không phân rõ ngày đêm. Trong phòng lại càng u tối, không khác gì nửa đêm.

Lúc ấy Thẩm Sơ đang ngủ, bị chuông cửa vang lên từng hồi dai dẳng đánh thức. Âm thanh không lớn nhưng kiên trì không ngừng như thể nhất quyết phải gọi dậy cho bằng được.

Không biết đã kéo dài bao lâu nhưng nếu không mở cửa thì người bên ngoài cũng không có ý định rời đi.

Thẩm Sơ xoay người xuống giường, chân trần giẫm phải thứ gì đó cứng cứng, đau buốt.

Trên nền nhà lộn xộn là một bó hoa hồng đã bắt đầu héo.

Loài hoa “Tinh Mộng Rực Rỡ” — giống hoa hồng được ưa chuộng nhất năm nay trong Liên minh Tinh tế. Cánh hoa màu lam thẫm như màn đêm, lấp lánh ánh bạc như ngân hà rải rác trong đêm tối. Một giấc mộng lung linh. Vô cùng được yêu thích.

Nhất là câu quảng cáo nổi tiếng: “Tình yêu của chúng ta, vĩnh hằng như dải ngân hà!”

Thẩm Sơ hừ lạnh, giơ chân đá văng bó hoa.

Chỉ vài ngày trước, anh còn ôm bó hoa ấy đầy hào hứng, tiêu luôn một tháng tiền lương nhờ người ta đặt mua. Khi đó, anh và người yêu vừa mới đăng ký kết hôn, đang bàn bạc chuyện tổ chức hôn lễ.

Vậy mà...

Đổi lại, là câu thông báo lạnh lùng từ người yêu của anh (người đã tái phân hoá thành Omega).

“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không còn phù hợp nữa.” – Lâm Di nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Thẩm Sơ chỉ là một Beta hoàn cảnh gia đình bình thường đang làm quản lý cấp thấp tại khu khai thác khoáng sản.

Tinh cầu nơi anh sống có mã hiệu SH416, nằm ở vùng biên giới Liên minh, cách khu chiến sự không xa. Một nơi nghèo nàn khô cằn ngoài khai thác khoáng sản ra thì không còn giá trị gì.

Gia đình Lâm Di cũng chẳng khá giả gì, thậm chí có thể gọi là nghèo. Cha là thợ mỏ, thu nhập ít ỏi phải nuôi bốn đứa con.

Lâm Di từ sớm đã ra ngoài làm việc, làm thu ngân tại siêu thị trong khu khai thác. Có lần tính nhầm tiền bị thợ mỏ mắng cho một trận. Là Thẩm Sơ đã đứng ra giải vây, hai người từ đó quen biết rồi dần dần qua lại.

Lâm Di ôn hoà, biết quan tâm, tuy có chút tính toán chi li và hơi thích hư vinh.

Nghèo thì phải tính toán kỹ cũng là chuyện dễ hiểu, còn chuyện thích nghe lời khen, thích được ngưỡng mộ — Thẩm Sơ cũng không trách.

Anh vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi Lâm Di phân hoá thành Omega và dứt khoát chia tay.

“Đi thôi!” — Một Alpha cao lớn, ăn mặc sang trọng, mỉm cười đắc thắng ôm eo Lâm Di, xuất hiện.

Đó là con trai của ông chủ khu khai thác mỏ — công tử nổi danh trăng hoa. Vốn dĩ trước kia hắn ta chẳng thèm để mắt đến Lâm Di một Beta bình thường mà thôi. Nhưng giờ thì khác.

“Tinh Mộng Rực Rỡ á? Tôi cũng có!” – Alpha nọ cười nhạo, chỉ vào chiếc xe hover đậu gần đó. “Tôi rải đầy cả giường, tin chắc nằm lên sẽ rất tuyệt.”

Thẩm Sơ cau mày. Người này thật sự không xứng đáng.

Lâm Di lại ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói: “Tôi bây giờ là Omega, còn anh thì chẳng là gì cả.”

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng.

Vì một người như vậy mà suy sụp suốt mấy ngày, thật sự không đáng nhưng nghĩ lại cũng là ba năm tình cảm đâu dễ buông bỏ như vậy.

Thẩm Sơ nhổ thứ gì đó dính dưới chân ra, tập tễnh bước tới mở cửa.

Ngoài cửa là một thiếu niên cao gầy, vóc dáng đã ra hình ra dáng, mặc chiếc áo thun trắng bạc màu, tóc vàng che khuất nửa khuôn mặt. Gió thổi qua phác họa vóc dáng gầy nhẳng của cậu nhất là đôi cánh tay gầy trơ cả xương.

Khuôn mặt thì thật ra không tệ, lông mày đậm, mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng nhưng đôi mắt thì chỉ toàn vẻ ngượng ngùng, bất an.

Thẩm Sơ nhận ra cậu – em trai của Lâm Di –  anh lập tức tức giận: 

“Cậu tới đây làm gì?”

Thiếu niên càng cúi thấp đầu, giọng khàn khàn: “…Anh… xem tin nhắn chưa?”

Tối hôm chia tay đó, Thẩm Sơ đã uống ba chai rượu say tới mức đầu óc choáng váng nào còn nhớ đến việc kiểm tra Thông Tín Cơ.

“Chưa.” Anh lạnh giọng đáp, xoay người đi tìm thiết bị liên lạc. Tìm mãi mới thấy nó dưới đống chăn trên giường, máy đã sập nguồn phải thay tinh thạch mới để khởi động lại.

Vừa mở lên đã thấy loạt tin nhắn chưa đọc đều là từ Lâm Di.

【Tôi biết yêu cầu như vậy là quá đáng nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.】

【Lâm Mặc là cô nhi do chiến tranh gây ra mà gia đình tôi nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với tôi. Nó là một Alpha và tôi giờ đã phân hóa thành Omega, sống chung với nó thực sự rất bất tiện. Nó chỉ còn ba tháng nữa là đủ mười tám tuổi làm ơn giúp tôi chăm sóc nó ba tháng thôi. Ba tháng sau, anh muốn để nó đi đâu cũng được!】

Thẩm Sơ đọc xong tức đến mức suýt nữa ném luôn thiết bị liên lạc đi. Chia tay rồi mà vẫn còn mặt mũi tới cầu xin anh chăm sóc em trai giùm sao?

Lại còn là một đứa cô nhi do chiến tranh.

Mấy năm gần đây, Liên minh Tinh tế liên tục có chiến tranh dẫn đến rất nhiều đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ. Để giúp các cô nhi này có tuổi thơ tương đối trọn vẹn tránh bị tổn thương thêm, Liên minh ban hành điều lệ nhận nuôi chiến tranh cô nhi.

Gia đình nào nhận nuôi sẽ được trợ cấp một khoản nuôi dưỡng phí cố định hàng tháng. Với các tinh cầu giàu có khoản tiền này chẳng đáng là bao nhưng với tinh cầu nghèo như SH416 thì lại là một nguồn thu không tồi.

Đối với nhà Lâm Di, đó là một khoản thu đáng kể.

Nhưng giờ Lâm Di đã phân hóa thành Omega và nhà họ không cần số tiền đó nữa.

Tuy nhiên, nếu bỏ rơi chiến tranh cô nhi, sẽ bị truy cứu trách nhiệm nhẹ thì phạt tiền, nặng thì còn phải ngồi tù. Mà chuyện ngồi tù thì không ai muốn đụng tới.

Huống hồ, thiếu niên kia là Alpha đã phân hóa hoàn toàn lại không có quan hệ huyết thống. Nếu tới kỳ mẫn cảm thì rất phiền phức.

Không thể để chuyện đó xảy ra lúc này.

Nhưng… tất cả những chuyện này thì liên quan gì đến anh?

Thẩm Sơ đi vòng ra cửa, giơ thiết bị liên lạc lên: “Tôi xem rồi. Không đồng ý.”

Thiếu niên dường như đã lường trước phản ứng của anh. Ngón tay cậu siết chặt vạt áo, đốt ngón tay trắng bệch vì cố nén lực. Cậu cất tiếng, giọng khàn khàn:

“Tôi… tôi thật sự không còn chỗ nào để đi. Xin anh thương tình thu nhận tôi. Chỉ ba tháng thôi, tôi sẽ không gây thêm rắc rối gì cho anh cả.”

“Không được!” Thẩm Sơ lập tức từ chối. “Cậu còn có thể mặt dày cầu xin người ngoài như tôi sao cậu không đi xin bọn họ? Chính họ là người nhận nuôi cậu.”

Thiếu niên siết chặt tay hơn, hồi lâu mới đáp nhỏ: “…Hiện giờ anh mới là người giám hộ của tôi.”

Thẩm Sơ: “?”

Lúc này anh mới thấy dưới cùng còn mấy tin nhắn chưa đọc:

【Tôi đã sửa lại thông tin nhận nuôi Lâm Mặc thành do hai chúng ta cùng đứng tên. Tạm thời chưa hủy giấy hôn thú. Chờ hết ba tháng, tôi sẽ hủy.】

Ba tin còn lại là giấy chứng nhận điện tử tất cả đều đã được Lâm Di gửi đến.

Thẩm Sơ tức đến run tay.

Anh và Lâm Di mới đăng ký kết hôn được nửa tháng. Theo quy định bảo vệ Omega của Liên minh: Nếu trong một cuộc hôn nhân có một Beta và một Omega, thì Omega có thể đơn phương quyết định tiếp tục hay chấm dứt hôn nhân không cần Beta đồng ý.

Quy định này có hiệu lực cao hơn hầu hết các pháp luật và điều lệ khác, bao gồm cả điều lệ nhận nuôi chiến tranh cô nhi.

Nói cách khác, Lâm Di có thể đơn phương quyết định việc nhận nuôi Lâm Mặc không cần sự đồng ý của Thẩm Sơ.

Nhưng Thẩm Sơ thì không thể vứt bỏ Lâm Mặc.

“CÚT!” – Thẩm Sơ giận đến nỗi đóng sầm cửa lại, gào lên: “Cùng lắm thì ngồi tù! Cậu nghĩ tôi sợ chắc? Cứ việc đi tố cáo tôi, cho dù bị nhốt tôi cũng không nhận nuôi cậu!”

Lâm Mặc đứng ở cửa thật lâu sau mới buông tay xuống.

Đúng như cậu đã đoán Thẩm Sơ không hề do dự mà từ chối.

Không phải cậu muốn bám riết không tha, mà là do tinh cầu SH416 nằm gần khu chiến sự, chịu sự quản lý đặc biệt. Tất cả cư dân trên tinh cầu đều phải có nơi cư trú hợp pháp nếu đã đủ mười tám tuổi. Nếu chưa đủ tuổi thì buộc phải sống cùng người giám hộ. Bằng không, sẽ bị xem là cư trú bất hợp pháp và bị xử lý tại chỗ.

Lâm Mặc không còn chỗ nào để đi. Ngôi nhà cậu từng ở đã bị phân lại cho người khác sau khi nhà Lâm Di rời đi.

Vì mạng sống, cậu buộc phải đến tìm Thẩm Sơ.

Nếu không vào được nhà thì cậu sẽ ở ngoài cửa chờ ba tháng thôi là đủ.

Chỉ cần qua ba tháng, cậu sẽ đủ mười tám tuổi, có thể tự sống độc lập, có thể rời khỏi tinh cầu này.

Lâm Mặc nhìn quanh một vòng.

SH416 là tinh cầu khai thác khoáng sản. Gần như tất cả mọi người sống tại khu khai thác. Nhà cửa xây sát vách núi, địa hình nhấp nhô. Căn hộ của Thẩm Sơ nhìn thì như nằm tầng trệt, thật ra là nhà hai tầng, còn một tầng bên dưới sát sườn núi.

Khu vực dưới sườn núi lồi lõm, cạnh cầu thang dẫn lên nhà có một khoảng lõm hình tam giác khoảng không nhỏ này nằm giữa con đường và vách tường, vừa đủ để chui vào tránh gió.

Tinh cầu khô ráo chỗ đó cũng không ẩm mốc hay có chuột bọ. Chắc cậu có thể trụ được ba tháng.

Lâm Mặc kéo rương hành lý ra.

Đó là một chiếc rương kim loại màu bạc có bánh xe, tay kéo đã tróc sơn, bánh xe mòn nhẵn, xung quanh đầy vết xước.

Rương là của Lâm Di.

Loại rương này không phổ biến ở khu mỏ – Lâm Di từng rất quý nó.

Sau khi phân hóa thành Omega, Lâm Di không cần đến nữa trước khi đi còn vứt lại cho Lâm Mặc: “Đồ đạc của em không nhiều, rương này đủ đựng.”

Quả thật, tài sản của Lâm Mặc không có bao nhiêu: vài bộ áo thun trắng bạc màu, vài chiếc quần túi hộp, một chiếc áo khoác quân nhu mua ở chợ đồ cũ, một đôi giày quân dụng đã mòn đế. Còn lại đều là sách vở.

Ba tháng nữa là đến kỳ thi đánh giá cấp cao của Liên minh – tương đương với kỳ thi đại học ở thời kỳ Địa Cầu.

Thí sinh đậu sẽ dựa theo thành tích để chọn trường phù hợp. Lâm Mặc rất tự tin mình có thể đạt thành tích tốt, rời khỏi tinh cầu này.

Cậu lục trong rương ra một tấm rèm cửa là tấm cậu đã gỡ xuống lúc rời khỏi nhà Lâm Di. Lúc đó đã nghĩ: nếu bị đuổi, thì còn có cái này để lót đất ngủ tạm.

Giờ chính là lúc cần dùng đến. Cậu dọn sạch đá vụn, trải tấm rèm xuống, thử nằm thử thì hơi cộm nhưng vẫn chịu được.

Bụng bắt đầu đau âm ỉ cho cậu biết cậu đã nhịn đói nửa ngày rồi. Lục trong rương ra túi dinh dưỡng còn dở cậu bóp ra ăn nốt.

Thức ăn ở khu mỏ khan hiếm, phải phân phối theo chế độ khẩu phần. Ai có tiền thì mới mua thêm được ở cửa hàng, người nghèo chỉ có thể ăn túi dinh dưỡng.

Nhưng kể cả loại đó, sau này Lâm Mặc cũng sẽ khó ăn được.

Chỉ người giám hộ mới có thể lĩnh khẩu phần. Nhưng Thẩm Sơ không chịu nhận nuôi cậu và cậu cũng chẳng có ai khác. Đành nghĩ cách xoay sở ngoài chợ đen mà giá ở đó thì trên trời.

Lâm Mặc thở dài, kéo rương lại trước mặt, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra viên huỳnh thạch, tập đề do thầy giáo cấp và bắt đầu giải đề.

Gió cát vẫn thổi vù vù. Nhưng nơi cậu ngồi lại rất yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng bút lách cách viết chữ.

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play