Sáng hôm sau Thẩm Sơ mở cửa đi làm, anh thấy một bóng người co ro trước cửa nhà mình là Lâm Mặc.

Cậu gầy nhom cuộn tròn trong chiếc áo khoác to rộng, đầu chui sâu vào mũ áo không thấy rõ mặt. Gió đêm qua lớn khiến áo khoác phủ một lớp bụi xám xịt.

Thẩm Sơ nhíu mày.

Vốn dĩ muốn đuổi Lâm Mặc đi nhưng lý trí lại nhắc anh rằng chuyện này không phải lỗi của Lâm Mặc mà là lỗi của Lâm Di.

Tối qua anh đã gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, Lâm Di không thèm đọc lấy một tin. Như thể cố tình làm lơ không cho anh cơ hội thương lượng nào.

Thẩm Sơ bực bội quay mặt đi, không nhìn Lâm Mặc nữa và rồi bước về phía trạm xe.

Ở khu mỏ này, phương tiện đi lại chủ yếu là xe buýt, không phải loại phi hành khí tiện nghi ở tinh cầu giàu có mà là xe tải hạng nặng cỡ lớn chở quặng, công nhân thì ngồi chen chúc phía sau để đến mỏ làm việc.

Thẩm Sơ đến sớm, anh chọn một góc ngồi xuống.

Không bao lâu sau, lão Hà cũng lên xe, ông vừa xoa cánh tay chưa lành, vừa ngậm thuốc thì liếc mắt liền thấy Thẩm Sơ, cười: “Sớm thế.”

Thẩm Sơ hiểu ý, nhường chỗ bên cạnh cho ông ngồi. Lão Hà ngồi xuống đưa cho anh một điếu thuốc.

Thẩm Sơ nhận lấy châm lửa và rít một hơi sâu, đầu óc mới tỉnh táo hơn đôi chút, anh hỏi ông:
“Cánh tay chú còn chưa khỏi hẳn, sao vẫn đi làm?”

Khu mỏ này vẫn dùng cơ giáp công trình đời cũ để đào quặng, vận hành rất nặng nhọc, nếu tay có chấn thương thì vô cùng khó chịu.

Lão Hà thở dài:
“Không phải tôi không muốn nghỉ nhưng người thay ca lần trước làm không nổi, muốn kiếm người khác lại không yên tâm.”

Khu cận chiến có quy định nghiêm, thường cấm người thay ca. Lần lão Hà bị thương là vì chắn đá rơi cứu người nên mọi người mới tạm cho qua.

Nhưng tìm người thay cũng không dễ, khu cận chiến loạn, dân tạp, lỡ tuyển nhầm gián điệp của phe địch thì cả nhà bay đầu như chơi vậy thà tìm người quen còn hơn.

Thẩm Sơ gật đầu, vỗ vai ông:
“Vậy chú cứ làm chậm thôi, lương tôi lo.”

Anh là một trong những người quản lý do quân đội cử đến khu mỏ. Vốn khu mỏ không hoàn toàn thuộc sở hữu tư nhân mà một phần quyền quản lý nằm trong tay quân đội đống gần đó.

Phía chủ mỏ và phía quân đội đều có quản lý riêng. Việc lương bổng là do bên quân đội duyệt, mà Thẩm Sơ lại là người phụ trách phần đó. Anh nói như vậy thì lão Hà coi như không bị trừ lương.

Lão Hà cười: “Cảm ơn.”

Thẩm Sơ đáp một tiếng nhưng sắc mặt vẫn không được tốt.

--

Chuyện của Lâm Di cả khu mỏ đều biết, một Omega hiếm có giữa đám công nhân đột nhiên phân hoá rồi bỏ đi ngay lập tức chẳng khác nào tuyên bố Thẩm Sơ bị đá.

Ai cũng bàn tán. May mà bình thường Thẩm Sơ vẫn đối xử tốt với công nhân nên mọi người đều bênh vực anh.

Lão Hà vội vàng an ủi:
“Đi rồi cũng tốt, Omega như vậy tính khí tiểu thư chẳng hợp làm vợ.”

Mấy công nhân khác cũng góp lời:
“Đúng vậy! Cái loại chảnh chọe đó không xứng với Thẩm ca nhà ta!”

“Thẩm ca tốt vậy, khối người theo đuổi. Em gái tôi mới mười tám, vừa đẹp vừa ngoan!”

“Thôi đi, nhìn ông là biết em gái ông xấu. Còn muốn làm em vợ Thẩm ca?”

“Thẩm ca đẹp trai vậy, tôi nói thật chứ, nếu gả về nhà tôi tôi cũng chịu!”

Quả thật, Thẩm Sơ có ngoại hình xuất sắc.

Da trắng, mắt sáng, mày kiếm, mũi cao, dáng người cao gầy cân đối, chân dài, vóc dáng cực kỳ thu hút. Trong khu mỏ này chẳng có ai sánh bằng.

Rất nhiều người từng thầm thích hắn. Nên khi anh kết hôn với Lâm Di, không ít người đau lòng đến mất ăn mất ngủ.

“Thẩm ca, nhìn em đi! Alpha như em trong khu mỏ này là hàng hiếm đấy! Em đâu có thích Omega, chỉ thích kiểu người như anh thôi!”

Một Alpha cao lớn, mùi pheromone nồng nặc nhào lại gần Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ nhăn mặt, vung tay đấm: “Biến!”

“Dạ rồi!” Alpha ngoan ngoãn lăn đi.

Cả xe phá lên cười.

Lão Hà dùng khuỷu tay huých Thẩm Sơ:
“Khá hơn chút nào chưa?”

Thẩm Sơ thầm thở dài. Chuyện tình cảm anh còn chưa tiêu hóa nổi. Bị đá thì cũng thôi nhưng điều khiến anh bận tâm không phải là chuyện đấy nữa.

Hình ảnh Lâm Mặc nằm co ro trước cửa nhà cứ ám ảnh anh.

Đêm lạnh thế, mấy hôm nữa còn có đợt rét buốt, cứ để một đứa trẻ chết cóng trước nhà thì có ra cái thể thống gì. Nói gì thì cũng là mạng người.

Nhưng cho vào ở, anh lại không cam lòng. Đã bị Lâm Di vứt rồi còn muốn nuôi em trai người ta? Quá nhu nhược rồi.

---

Sáng sớm, khi Thẩm Sơ rời đi, Lâm Mặc đã tỉnh. Cậu không dám nhúc nhích sợ bị phát hiện rồi bị anh đuổi đi.

Cậu nằm nín thở rất lâu, mãi không thấy động tĩnh gì. Khi lén ngẩng đầu lên, Thẩm Sơ đã đi xa.

Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉnh lại hành lý.

Trường học cách nhà Thẩm Sơ khá xa mà cậu lại không có tiền đi xe đành phải kéo rương hành lý chạy bộ. Khu mỏ trị an kém, trộm cắp hoành hành nếu để hành lý trước cửa nhà thì chẳng mấy chốc bị cuỗm sạch bách.

Khi đến trường, tiết toán đầu tiên đã bắt đầu từ lâu.

Dù nhân loại đã bước chân ra vũ trụ định cư khắp Ngân Hà nhưng toán học vẫn là ngành học nền tảng thiết yếu của tinh cầu.

Người dạy môn toán là chủ nhiệm lớp - cô Trương Lâm. Cô thấy Lâm Mặc đến muộn cũng không nói gì chỉ bảo cậu nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Tiếng rương kéo lạch cạch vang lên trong lớp học. Trương Lâm thở dài.

Hôm qua cô mới biết chuyện người nhà Lâm Mặc đều rời khỏi tinh cầu chỉ để lại một mình cậu. Nguyên nhân là vì không có quan hệ huyết thống với Alpha trong nhà nên mang theo sẽ bất tiện.

Trương Lâm rất tức giận.

Trước hết, Lâm Mặc là một con người rồi sau đó mới đến chuyện cậu là một Alpha. Thứ đầu tiên cậu cần là quyền được sống và không thể vì định kiến giới tính mà cướp đi điều đó.

Huống hồ, Lâm Mặc học giỏi như vậy. Nuôi dạy tốt, tương lai cậu có thể thay đổi số phận của cả gia đình. So với Lâm Di vội vàng trèo cao, cậu càng xứng đáng được đầu tư.

Chỉ tiếc, lời nói của một giáo viên lại không có trọng lượng ở khu mỏ này. Không như ở tinh cầu giàu có, tiếng nói có trọng lượng.

Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Lâm Mặc.

--

Tan học, cô gọi:
“Lâm Mặc, tới văn phòng gặp cô một lát.”

Lâm Mặc gật đầu, sau tiếng chuông tan học liền đi rửa mặt rồi mới đến văn phòng.

Trường học ở khu mỏ diện tích nhỏ, tiểu học và trung học chung một khu, giáo viên cũng dùng chung một văn phòng.

Bàn của cô Trương Lâm đặt gần cửa sổ. Thấy cậu đến, cô mở ngăn kéo lấy ra một túi dinh dưỡng đưa qua:

“Chưa ăn sáng phải không?”

Lâm Mặc không dám nhận.

Nhà cô Trương cũng nghèo. Ba đứa con, bốn người già, chỉ sống nhờ lương vợ chồng. Mà người già còn hay ốm đau.

Tuy liên minh tinh tế có y học tiên tiến, bệnh gì cũng chữa được nhưng chỉ khi có tiền.

Không có tiền, chỉ mua được thuốc rẻ tiền, tác dụng yếu.

Túi dinh dưỡng này là phần ăn sáng của cô. Nếu cậu ăn, cô sẽ phải nhịn.

“Em ăn rồi.” Lâm Mặc nói dối.

Trương Lâm nhíu mày:
“Người nhà em đi hết rồi, ai lấy phần ăn cho em?”

“Thẩm Sơ.”

Cậu kể rằng đã đổi người giám hộ thành Thẩm Sơ giấu đi chuyện bị từ chối, bị đuổi khỏi nhà.

Trương Lâm biết sơ sơ về Thẩm Sơ từ chồng mình cũng là công nhân khu mỏ. Nghe vậy, cô bán tín bán nghi:
“Lâm Di đối xử với anh ta như vậy, anh ta thật sự đồng ý làm người giám hộ cho em à?”

“Vâng. Anh ấy đồng ý rồi.” Lâm Mặc gật đầu chắc nịch, ánh mắt nhìn thẳng. Nhưng tay giấu trong tay áo lại siết chặt.

Trương Lâm không nhìn ra điểm lạ ở cậu, cô đành tin tạm rồi rút thêm một bộ đề thi từ ngăn kéo:
“Đây là đề mô phỏng từ tinh cầu trung tâm, em mang về làm nhé.”

Mắt Lâm Mặc sáng rực.

Kỳ thi tốt nghiệp cấp cao của liên minh tinh tế được tổ chức theo từng vùng, do tinh cầu chủ soạn đề. SH416 tinh hệ là vùng cậu đang sống, đề thi do SH001 tinh cầu trung tâm.

Có một bộ đề mô phỏng sẽ giúp cậu nắm được phạm vi và trọng điểm của đề.

“Cảm ơn cô!” Cậu vui vẻ nhận lấy.

“Nếu có điều kiện, cô khuyên em nên mua một bộ quang não, loại cơ bản dùng để liên lạc và làm bài thi cũng được. Kỳ thi này thi trên máy, không phải thi giấy. Các ký hiệu và công thức cần nhập vào thiết bị nếu quen tay thì sẽ nhanh hơn.” Trương Lâm dặn.

Lâm Mặc chỉ có một thiết bị liên lạc cũ kỹ ngoài nghe gọi thì chẳng làm gì được.

“Em sẽ tìm cách. Trước mắt, em có thể dùng máy tính của trường không?”

“Được chứ. Nhưng máy tính khác với quang não, tốc độ và thao tác đều không giống nhau.”

“Em hiểu rồi.” Lâm Mặc nắm chặt tay hơn.

---

Trường tan học lúc 3 giờ chiều, không có ca tối hay học thêm vì hầu hết học sinh phải tranh thủ đi làm thuê phụ giúp gia đình. Dù có ở lại trường thì cũng chẳng có mấy ai.

Lâm Mặc tắt máy tính. Trên màn hình hiện 3:10 chiều.

3:15 là hạn chót rời khỏi trường, cậu không thể nán lại.

Lúc đứng dậy, bụng cậu lại đau quặn. Dịch dinh dưỡng trong hành lý đã ăn hết, tối nay mà không kiếm được phần mới, chắc chắn cậu sẽ đổ bệnh. Phần ăn từ trường không lấy được chỉ còn cách xuống chợ đen.

Chợ đen nằm ở phía bắc khu mỏ, dưới khe núi quanh năm u ám, toàn người nguy hiểm tụ tập. Đến tối, lệnh giới nghiêm ban đêm bắt đầu có hiệu lực, cả khu như bùng phát thú tính.

Lâm Mặc không dám đi lúc trời tối. Một đứa trẻ mang hành lý rất dễ bị cướp.

Cậu cũng không dám gửi hành lý lại trường để trong lớp sẽ bị trộm, để ở văn phòng sẽ bị cô Trương phát hiện.

Chỉ còn cách ôm chặt rương, đi đường vòng an toàn và tìm đến cửa sau một cửa hàng nhỏ gần chợ.

Mặt sau cửa hàng dơ bẩn, bốc mùi tanh tưởi, sâu bọ bò lổm ngổm không thèm tránh người.

Lâm Mặc chọn chỗ đất sạch nhất, đặt rương xuống, gõ cửa.

Một lúc lâu sau, bên trong mới vang lên tiếng ngái ngủ:

“Ai vậy?”

Người mở cửa có mái tóc nâu đỏ lộn xộn, quần áo luộm thuộm, mắt vô hồn, vành mắt thâm đen, bộ mặt lộ rõ vẻ khó chịu vì bị đánh thức.

Mở cửa còn đang ngáp, nhưng thấy Lâm Mặc thì lập tức nín. Nhíu mày nói:

“Sao mày lại đến nữa? Cố ca không bảo là cấm mày bén mảng tới đây sao?”

“Em tìm Cố ca có chuyện.” Lâm Mặc đáp, giọng kiểu ‘đuổi cũng không đi’.

Người kia nhìn cậu từ đầu tới chân, cuối cùng ánh mắt dừng ở chiếc rương hành lý, cau mày sâu hơn rồi nghiêng người:

“Vào đi.”

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play