Lý thị quay đầu nhìn về phía Nhậm Dao Kỳ đang quỳ gối trước giường: nước mắt đã lau khô, sắc mặt trấn định. Bà do dự mở lời:

"Kỳ Nhi, tỷ tỷ con, nàng cũng không phải cố ý, con...”

Khi ánh mắt bà dừng trên gương mặt sưng đỏ của Nhậm Dao Kỳ, lời liền nghẹn ở cổ, không sao nói tiếp, chỉ đành thương lượng cùng đại nữ nhi:

"Hoa Nhi, coi như giữ thể diện của nương, con không thể lui một bước?”

Nhậm Dao Hoa trông thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt mẫu thân, thần sắc nàng nôn nóng, cắn chặt môi.

Nàng không muốn khiến bà thương tâm, nhưng bắt nàng hạ mình xin lỗi Nhậm Dao Kỳ, nàng thật sự không làm được, cả người cứng ngắc.

Nhậm Dao Kỳ thở dài, ngẩng đầu nhìn Lý thị:

"Mẫu thân, không cần nữa.”

Lý thị ngẩn ra, ngay cả Nhậm Dao Hoa cũng nhíu mày, như thể không tin nổi lời kia từ miệng Nhậm Dao Kỳ.

Nhậm Dao Kỳ chống vào mép giường Lý thị, chậm rãi đứng dậy.

Nàng nhớ lại đời trước, khi bệnh khỏi, nàng gặp Nhậm Dao Hoa, cũng từng bị tát một cái.

Lúc ấy mẫu thân bảo Nhậm Dao Hoa xin lỗi. Nhưng nàng chỉ cảm thấy mẫu thân thiên vị Nhậm Dao Hoa, không đòi lại cho nàng cái tát kia, đổi bằng một câu xin lỗi nhẹ nhàng như gió thoảng?

Từ nhỏ đã có người ở bên tai nàng thì thầm rằng: vì nàng sinh ra, mẫu thân mới không được bà mẫu yêu quý, cho nên không chỉ tổ mẫu chán ghét nàng, ngay cả mẫu thân cũng không thích nàng. Nếu không, sao lần nào cũng thiên vị tỷ tỷ, để nàng phải chịu thiệt?

Những lời như vậy nghe mãi, cuối cùng nàng cũng tin. Thế nên giữa nàng và mẫu thân Lý thị luôn tồn tại một tầng cách trở.

Nhậm Dao Hoa gọi Lý thị là “Nương”, còn Nhậm Dao Kỳ xưa nay vẫn gọi một tiếng “Mẫu thân”, giống như cách xưng hô của hài tử kế mẫu như Cửu muội, Lục đệ.

Lúc này Nhậm Dao Hoa ngẩng đầu, thấy Lý thị đang nhìn nàng đầy cẩn trọng, lo lắng.

Lý thị vội cười xòa, an ủi:

"Kỳ Nhi, con vẫn là ngoan nhất, hiểu chuyện hơn tỷ tỷ con rất nhiều.”

Tuần ma ma bên cạnh cũng kịp thời nói:

"Vừa rồi nô tỳ trông thấy ngũ tiểu thư, liền cảm thấy tiểu thư nay đã khác, quả nhiên là trưởng thành rồi. Về sau thái thái có thể yên tâm.”

Lý thị gật đầu, giọng khô khốc:

"Đúng vậy.”

Nghĩ đến thương tích trên mặt Nhậm Dao Kỳ, bà vội vàng phân phó:

"Mau lấy khăn nóng chườm cho Kỳ Nhi, lại thoa thuốc, nếu không tối đến thể nào cũng đau.”

Tuần ma ma nhìn sang Nhậm Dao Hoa, rồi nhìn Nhậm Dao Kỳ, có phần không yên tâm để hai tỷ muội ở cùng nhau. Nhưng Lý thị cứ luôn thúc giục, bà cũng đành vâng lời lui ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại mẫu nhi ba người, không khí thoáng trầm mặc. Sau cùng vẫn là Lý thị kéo Nhậm Dao Kỳ ngồi lại bên mép giường, phá tan yên lặng:

"Kỳ Nhi, một năm qua con ở trong phủ có ổn không? Có ai làm khó dễ con không?”

Nhậm Dao Kỳ lắc đầu:

"Hết thảy đều tốt, không chịu uất ức gì.”

"Vậy thì tốt. Có phụ thân con che chở, nàng... nàng cũng không dám làm khó con.” Lý thị nói, ngữ khí có vài phần ấp úng.

Nhậm Dao Hoa bên cạnh hừ lạnh, mang theo ý trào phúng.

Nhậm Dao Kỳ rũ mắt, không nhìn tỷ tỷ, chỉ dịu giọng nói với Lý thị:

"Mẫu thân, ngài vừa uống thuốc xong, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta lại đến thỉnh an.”

Nàng bước tới muốn đỡ bà nằm xuống.

Lý thị cũng không cự tuyệt, vừa nằm xuống đã kéo tay nàng dặn dò:

"Kỳ Nhi, đợi Tuần ma ma bôi thuốc rồi hãy đi, được không?”

Nhậm Dao Kỳ gật đầu, an tĩnh ngồi bên giường.

Nhậm Dao Hoa đứng một bên, ánh mắt lãnh đạm, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát nàng.

Lý thị nắm tay nàng, mỉm cười:

"Kỳ Nhi thật sự đã trưởng thành.”

Đúng lúc này, Tuần ma ma quay về.

Lý thị hỏi:

"Không phải bảo ngươi đi lấy nước ấm sao?”

Tuần ma ma bước nhanh vào, đáp:

"Thái thái, nước nô tỳ đã sai người chuẩn bị. Phương di nương tới, nói mang theo Lục thiếu gia cùng Cửu tiểu thư đến thỉnh an ngài.”

Lý thị nhíu mày, sắc mặt mệt mỏi:

"Ta đang mệt, bảo các nàng về đi.”

Nhậm Dao Hoa lại hừ lạnh:

"Ngài trở về lâu như vậy, bà ta chưa từng lộ mặt, giờ lại muốn tới thỉnh an cái gì? Nương cứ nằm nghỉ, để ta ra ngoài gặp."

Dứt lời nàng xoay người bước đi.

"Hoa Nhi" Lý thị gọi một tiếng, Nhậm Dao Hoa đã sớm vén rèm hướng gian phía đông. Lý thị đành để mặc nàng.

Tuần ma ma vội nói:

"Thái thái, nô tỳ đi xem sao.”

Lý thị gật đầu, bà bèn nhanh chóng đuổi theo Nhậm Dao Hoa.

Trong phòng chỉ còn lại Lý thị và Nhậm Dao Kỳ. Một lát sau, Nhậm Dao Kỳ nhẹ giọng nói:

"Mẫu thân, ta ra ngoài tìm người bôi thuốc, ngài nghỉ ngơi trước.”

Lý thị nghĩ Tuần ma ma có lẽ còn chưa quay về, bèn gật đầu:

"Vậy con đi đi.”

Nhậm Dao Kỳ giúp bà sửa lại chăn đệm, rồi lui ra khỏi phòng.

Vừa bước ra, liền nghe gian phía đông truyền đến âm thanh ầm ĩ.

Tới gần đã nghe thấy một giọng trẻ con còn non nớt vừa khóc vừa quát:

"Lập quy củ? Tổ mẫu còn chưa nói muốn lập quy củ. Ngươi là cái thứ gì dám mắng di nương ta."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play