Dưới mái hiên, một mảnh yên tĩnh như tờ, chỉ còn tiếng tuyết rơi lộp bộp vọng đến tai.
Các bà tử cùng nha hoàn đứng bên đều nín thở, không dám phát ra một tiếng động, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Dao Kỳ và Nhậm Dao Hoa lộ ra vài phần khẩn trương.
Nhậm Dao Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhậm Dao Kỳ. Thấy nàng bị đánh một bạt tai mà chỉ bụm má, mím môi không nói, lại không hề đánh trả, trong lòng Nhậm Dao Hoa có vài phần nghi hoặc, nhưng bao uất ức dồn nén mấy ngày nay khiến hận ý trong lòng nàng chiếm thượng phong. Nàng không nói thêm lời nào, giơ tay định tiếp tục tát thêm một cái nữa.
Đúng lúc ấy, rèm cửa chính phòng khẽ động, một ma ma chừng bốn mươi tuổi, vóc người cao gầy, tóc mai đã điểm bạc, bước nhanh ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh hai người đang giằng co dưới hành lang, sắc mặt bà lập tức biến đổi. Trông thấy Nhậm Dao Hoa còn muốn động thủ, bà liền lắc mình bước tới, một tay kéo Nhậm Dao Kỳ ôm vào lòng, gắt gao bảo hộ, đồng thời mặt trầm xuống, nói với Nhậm Dao Hoa:
"Tam tiểu thư, hôm nay chúng ta vừa mới hồi phủ, ngài đây là làm cái gì? Đừng quên thái thái còn đang bệnh.”
Ánh mắt bà lặng lẽ đưa tín hiệu nhắc nhở.
Nhậm Dao Hoa thấy Tuần ma ma lộ vẻ lo lắng, nghĩ đến mẫu thân chưa lành bệnh, đành cắn răng thu tay về, vẫn nhìn Nhậm Dao Kỳ lạnh lẽo như cũ.
Nhậm Dao Kỳ đem một màn vừa rồi xem vào trong mắt. Tuần ma ma bề ngoài là giúp nàng tránh bị đánh, nhưng tay ôm nàng thật chặt, đến cả cánh tay cũng không buông, rõ ràng là phòng nàng nhất thời xúc động nhào tới hoàn trả.
"Ngũ tiểu thư, ngài đừng làm ầm ĩ, thái thái còn đang dưỡng bệnh, trước vào trong thỉnh an người một tiếng đi.”
Tuần ma ma cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo.
Nhậm Dao Kỳ gật đầu, ý bảo bà buông tay.
Tuần ma ma vốn tưởng phải khuyên răn hồi lâu mới khiến nàng nghe lời, không ngờ Nhậm Dao Kỳ lại thuận theo như thế, không khỏi sững sờ, cẩn thận quan sát thần sắc nàng.
Chỉ thấy Nhậm Dao Kỳ bụm má, mắt hơi rũ, mặt không lộ nhiều cảm xúc.
Tuần ma ma thử buông tay, Nhậm Dao Kỳ quả nhiên không có dị động, chỉ tránh khỏi Nhậm Dao Hoa, vén rèm bước vào chính phòng.
Tử Vi viện bố cục là đại viện tam phong, nhưng phòng theo lối sâu và dài, chính phòng cũng chỉ có ba gian, may là đều rộng rãi thoáng đãng.
Gian giữa là chính sảnh. Gian phía Đông dùng để tiếp khách, gần cửa sổ đặt một chiếc giường đất, phía sau bàn đất là chỗ dùng cơm thường ngày. Gian phía Tây là phòng ngủ, bên trong còn có một gian tịnh phòng, có cửa nhỏ hướng bắc, tiện cho người từ hậu viện đưa nước nóng vào.
Nhậm Dao Kỳ tiến thẳng tới gian phía tây. Trong gian có kê một chiếc giường khắc hoa đặt sát tường phía bắc, rèm lụa đỏ mới thay buông xuống từ bốn trụ giường đầu rồng mạ đồng. Trên giường, một phụ nhân chừng ba mươi tuổi đang nằm nghỉ.
Người kia có khuôn mặt trứng ngỗng, tóc dày, dung mạo đoan trang, sắc mặt lại trắng bệch mang bệnh, môi nhợt nhạt, giữa mày còn có nếp nhăn nhàn nhạt hình chữ “xuyên”, có lẽ do thường cau mày mà ra, khiến cho khuôn mặt trẻ trung kia tăng thêm vài phần u sầu.
"Mẫu thân…” Nhậm Dao Kỳ nhẹ nhàng bước đến mép giường, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Giọng nàng không lớn, nhưng phụ nhân trên giường như cảm giác được, lông mi khẽ rung, từ từ mở mắt. Đôi mắt hạnh dài vũ mị lộ rõ, chính là dáng mắt giống hệt Nhậm Dao Hoa.
Bà tựa hồ còn mơ màng buồn ngủ, nhưng vừa nhìn rõ người đứng trước mặt là ai, liền nở nụ cười dịu dàng, đưa tay vẫy gọi:
"Kỳ Nhi? Lại đây để nương xem con lớn thế nào rồi.”
Nhậm Dao Kỳ lập tức bước nhanh về phía trước, quỳ gối, chôn mặt vào trước ngực Lý thị, òa khóc nức nở.
Lý thị thấy nàng khóc thảm như vậy thì sững người, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng, ôn tồn hỏi:
"Đây là làm sao?”
Lúc ấy rèm cửa khẽ lay, Nhậm Dao Hoa cùng Tuần ma ma bước vào.
Thấy Nhậm Dao Kỳ đang nhào vào lòng mẫu thân khóc, lửa giận trong lòng Nhậm Dao Hoa lại bốc lên, cười lạnh nói:
"Nàng còn có thể làm sao? Chẳng phải là lại đến trước mặt ngài cáo trạng ta đánh nàng sao? Còn tưởng ở trong phủ một năm, được tiện nhân kia dạy dỗ nên khôn ra chút ít, không ngờ vẫn là kẻ vô dụng chỉ biết phóng ám tiễn sau lưng."
Dứt lời Nhậm Dao Hoa sải bước đến, túm lấy cánh tay Nhậm Dao Kỳ, định kéo nàng.
Nhậm Dao Kỳ vốn chưa khỏi bệnh hẳn, bị nàng giật mạnh thì lập tức ngã lăn ra đất. Khi nàng ngẩng mặt lên, má trái đã in rõ năm dấu ngón tay đỏ rực, đập thẳng vào mắt Lý thị.
Lý thị kinh hãi kêu, cố gượng ngồi dậy nhưng sức yếu, thân hình lại đổ xuống giường.
"Mẫu thân." Nhậm Dao Kỳ hất tay Nhậm Dao Hoa, vội vàng tiến lên đỡ lấy Lý thị.
Nhậm Dao Hoa không buồn để ý, đẩy Nhậm Dao Kỳ rồi tự mình nâng mẫu thân, đỡ bà ngồi ở đầu giường, còn lấy gối mềm đệm sau lưng, thấp giọng nói:
"Nương, ngài vừa uống thuốc xong, đứng dậy làm gì?”
Lý thị kéo Nhậm Dao Kỳ vào lòng, đưa tay nâng mặt nàng lên xem xét kỹ càng, sau đó trừng mắt nhìn Nhậm Dao Hoa, nghiêm giọng trách:
"Hoa Nhi, sao con lại nặng tay với muội muội như vậy?”
Nhậm Dao Hoa lạnh lùng liếc qua vết tát đỏ ửng trên má Nhậm Dao Kỳ, hừ một tiếng:
"Nếu không phải Tuần ma ma ngăn cản, ta đã thưởng thêm vài cái tát nữa rồi."
Lý thị đau lòng nhìn vết đỏ trên mặt Nhậm Dao Kỳ, nghe Nhậm Dao Hoa nói thế thì tức giận quát:
"Hoa Nhi. Mau đến xin lỗi muội muội."
Nhậm Dao Hoa hất cằm cười khẩy:
"Ta xin lỗi nàng? Kiếp sau đi!”
"Hoa Nhi." Lý thị bất đắc dĩ gọi, giọng có vài phần giận dữ.