Mùa đông năm thứ mười bảy niên hiệu Thừa Càn đến sớm hơn năm trước vài phần.

Tết Trùng Dương mới vừa qua không bao lâu, các châu huyện phía Bắc đã đón trận tuyết đầu mùa.

Hôm trước trời vẫn trong xanh gió nhẹ, vậy mà đến trưa nay bỗng nhuộm màu xám tro lẫn sắc vàng úa, cuồn cuộn như tấm màn đang buông. Không bao lâu, tuyết liền ào ào giáng xuống, trắng xóa cả đất trời.

Một đêm trôi qua, Yến Châu phía Bắc đã thay da đổi thịt, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh bạc trắng tinh khôi, như khoác lên mình tấm lụa lạnh giá.

Trong sương phòng đốt địa long, Nhậm Dao Kỳ nhắm mắt nằm yên trên giường đất, đắp chăn dày có phần trĩu nặng.

Trán cùng cổ nàng ướt đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì sức nóng từ giường đất, trong hơi thở phảng phất hương bạc hà và dầu xoa.

Phía sau lớp màn vải bông dày, tiếng hai tiểu nha hoàn đang khẽ cười nói truyền vào:

"Hoa văn này đẹp quá, không giống như ngươi tự thêu, lấy ở đâu ra vậy?”

"Ta xin Kim Kết tỷ bên cạnh Phương di nương đấy. Nghe nói là kiểu hoa đang thịnh hành nhất ở kinh thành phía Nam, đến thành Vân Dương cũng chưa có đâu.”

"Kim Kết tỷ? Ngươi lấy được đồ từ tay nàng sao?”

"Ta bảo là thêu cho Ngũ tiểu thư dùng, nàng dám không đưa à?”

"Con tiện nhân gian xảo này. Cẩn thận Ngũ tiểu thư biết được, sai Phương di nương gả ngươi cho sai vặt ngoài viện đó."

"Được lắm. Con tiện nhân nhà ngươi, xem ta không xé nát cái miệng ngươi bây giờ."

Sau màn là tiếng cười đùa truy đuổi quanh bàn trà, trong lúc ồn ào còn vang lên thanh âm chén tách va chạm, rồi nhanh chóng lắng xuống. Nhưng chẳng mấy chốc rộn ràng trở lại, tuy có kiêng dè người trong phòng nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh.

Đúng lúc ấy, một tiếng mắng gay gắt đột ngột vang lên:

"Các ngươi đang làm trò gì vậy!"

Là một phụ nhân lớn tuổi. Bên ngoài thoắt cái im bặt.

"Chu ma ma thứ tội. Nô tỳ chỉ…”

Hai tiểu nha hoàn vội vã phân bua. Chu ma ma ngắt lời, không kiên nhẫn nói:

"Tiểu thư đã tỉnh chưa?”

Bà không hề hạ giọng, trong thanh âm còn mang chút gấp gáp. Dứt lời, bước chân cũng không dừng, hướng thẳng về nội thất.

"Tiểu thư vừa mới uống thuốc, hẳn là đang ngủ say.” Một nha hoàn đáp nhanh, vội vàng đi theo như muốn vén màn giúp bà.

"Các ngươi ra ngoài trông coi, không cho kẻ nào tiến vào.”

"Vâng.” Hai nha hoàn mau chóng lui ra.

Trong phòng, Nhậm Dao Kỳ vẫn nhắm mắt nằm yên, trông như người đã ngủ.

Rèm cửa cách biệt giữa nội thất và gian ngoài bị vén lên, hơi lạnh nhẹ nhàng len vào, xua bớt không khí oi bức trong phòng.

"Tiểu thư? Tiểu thư mau tỉnh lại, tiểu thư…”

Người nọ bước gấp đến bên giường, gọi mấy tiếng không thấy nàng đáp liền đưa tay khẽ đẩy cánh tay qua lớp chăn.

Nhậm Dao Kỳ rốt cuộc cũng mở mắt, ánh nhìn còn mông lung ngái ngủ.

"Chu ma ma?” Giọng nàng khô khốc, nằm trên giường đất giữa cơn sốt, lại không được uống nước, quả thật khát khô cả cổ.

"Nô tỳ đây. Tiểu thư có muốn uống chút nước không?”

Chu ma ma có khuôn mặt tròn trịa lập tức nở nụ cười, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Nàng gật đầu.

Chu ma ma bước đến chiếc bàn con sát tường phía bắc, rót một chén trà từ ấm đặt sẵn rồi quay lại.

Bà đặt chén trà lên bàn nhỏ bên giường đất, sau đó giúp tiểu thư ngồi dậy, một tay đỡ lưng nàng, một tay đưa chén trà kề sát môi nàng.

Nhưng động tác hơi vội, tay nghiêng lệch, khiến nước trà rơi xuống chăn bông, mặt vải thêu màu lục lập tức bị thấm ướt một mảng.

"Khụ khụ…”

Chu ma ma vội buông chén, vỗ nhẹ sau lưng nàng:

"Tiểu thư không sao chứ?”

Nhậm Dao Kỳ giờ đã tỉnh hẳn, đẩy tay bà ra, liếc mắt nhìn một cái:

"Nước lạnh."

Chu ma ma vội cười làm lành:

"Chắc là hai tiểu nha đầu kia lười biếng, quên thay trà nóng. Lát nữa nô tỳ sẽ dạy dỗ chúng.”

Bà vừa nói vừa lấy một chiếc áo bông mang tới, khoác lên vai nàng, tiếp lời:

"Tiểu thư, vừa rồi di nương nhận được tin, tam thái thái cùng tam tiểu thư đang trên đường hồi phủ. Dù trận tuyết đến bất ngờ khiến đường ngoài thành bị phong toả, nhưng nhờ có kỵ vệ của phủ Yến Bắc Vương mở đường, xe ngựa chậm lắm tới kịp trước khi trời tối.”

Nhậm Dao Kỳ thoáng khựng người:

"Mẫu thân và tam tỷ đã trở về?”

Nàng rũ mắt, không để ai nhìn thấy cảm xúc bên trong, đầu ngón tay ở vạt áo khẽ run lên.

Chu ma ma không kìm được vẻ lo lắng, giọng gấp gáp:

"Vâng, nghe nói còn do chính lão vương phi của phủ Yến Bắc Vương đưa về, sáng sớm hôm qua đã rời thôn trang, mãi đến sáng nay phủ mới nhận được tin. Tiểu thư, việc này người tính sao đây?”

Nhậm Dao Kỳ nhanh chóng chớp mắt, giấu đi giọt lệ vừa rưng rưng, rồi siết chặt áo bông khoác lên người, định mặc vào.

Chu ma ma lập tức tiến lên giúp nàng cài khuy, đồng thời thì thầm bên tai:

"Không biết tam tiểu thư dùng cách gì thuyết phục được lão vương phi. Ngũ tiểu thư, đợi tam tiểu thư trở về, viện Tử Vi này còn có thể là chốn dung thân của người sao?”

Nghe vậy, Nhậm Dao Kỳ liếc nhìn bà, cúi đầu không đáp, trong lòng lại cười lạnh. Mười mấy năm trước, Nhậm gia quả thật đã nuôi không ít đầu trâu mặt ngựa.

Hai ngày nay nàng lạnh lùng quan sát, chỉ muốn nhìn cho rõ ràng từng khuôn mặt tô vẽ rực rỡ kia, đằng sau lớp da diễm lệ, rốt cuộc dơ bẩn đến nhường nào.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play