Một bên, Tuyết Lê vội vàng bước lên, dịu giọng nói:

"Tiểu thư đừng giận, để nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục là được.”

Vừa nói nàng vừa kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Thanh Mai, ý bảo nàng ta không nên nhiều lời.

Tuyết Lê hầu hạ Nhậm Dao Kỳ khoác vào một kiện áo bông dày, lại thay váy dài chỉnh tề.

Nhậm Dao Kỳ phân phó:

"Đi lấy cho ta kiện áo choàng linh miêu kia tới.”

Tuyết Lê khựng người, trong lòng giật mình: đây là định ra ngoài?

"Tiểu thư? Ngài muốn xuất môn sao?” Thanh Mai rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.

Nhậm Dao Kỳ không để tâm, chỉ liếc mắt nhìn Tuyết Lê.

Tuyết Lê bị ánh mắt kia đảo qua, không dám chậm trễ, vội vàng đáp:

"Vâng, nô tỳ làm ngay.”

Nàng xoay người rời đi, nhưng lúc ngang qua Thanh Mai, không quên trao đổi ánh mắt.

Thanh Mai lập tức nở nụ cười làm lành:

"Tiểu thư muốn đi đâu? Cứ nói một tiếng để nô tỳ tiện bề an bài.”

Thấy Nhậm Dao Kỳ vẫn không đoái hoài, nàng đảo mắt, nói tiếp:

"Nô tỳ sẽ chuẩn bị cho ngài một lò sưởi tay, kẻo ra ngoài bị cảm lạnh.”

"Đứng lại.”

Chỉ hai chữ nhàn nhạt khiến bước chân Thanh Mai lập tức khựng tại chỗ.

"Đi lấy cho ta chuỗi vòng có hai trăm năm mươi sáu hạt trân châu tới.”

"Vâng, tiểu thư.”

Thanh Mai cực kỳ muốn đi báo cho Chu ma ma, nhưng không dám trái lời, đành vội đến bàn trang điểm, không bao lâu liền mang tới một chuỗi vòng do trân châu ba màu gồm: phấn, bạch, kim xen kẽ xâu lại.

"Tiểu thư, có cần nô tỳ đeo lên cho ngài?”

Dây xích quá dài, phải vòng đến ba bốn vòng mới vừa. Ngày thường nàng vốn chê phiền, hôm nay đột nhiên nhớ tới, không khỏi khiến người nghi hoặc.

Nhưng Nhậm Dao Kỳ lắc đầu:

"Bổn tiểu thư ngại dây này quê mùa, ngươi sửa đi.”

Thanh Mai sững sờ, “Tiểu thư muốn sửa thế nào?”

"Ngươi mở ra, xâu theo thứ tự: một hạt phấn, một hạt bạch, một hạt kim, lặp lại như vậy.”

Thanh Mai nhăn mặt khổ sở đi tìm kim chỉ.

Lúc này Tuyết Lê đã mang áo choàng linh miêu tới, vừa bước vào thấy Thanh Mai vẫn còn ở trong phòng, không khỏi nhíu mày.

Nhậm Dao Kỳ sai Tuyết Lê chải tóc đơn giản cho mình, mặc áo choàng xong thì cất bước ra ngoài.

"Thanh Mai lưu lại sửa vòng, Tuyết Lê theo ta.”

Tuyết Lê liếc Thanh Mai, do dự trong chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn theo bước Nhậm Dao Kỳ, tiến lên vén rèm.

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày Nhậm Dao Kỳ rời khỏi phòng. Vừa bước qua màn hiên, gió lạnh đã cuốn theo tuyết lớn đập vào mặt, từng bông tuyết lẫn với băng vụn đập đến sinh đau.

Tuy trên người mặc đủ dày vẫn thấy rét buốt. Lông mi nàng dính tuyết, chớp chớp mắt liền tan ra thành nước, làm mờ cả tầm nhìn.

Đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa nhìn thấy cảnh tuyết vùng bắc địa?

"Tiểu thư, bên ngoài lạnh giá, chi bằng quay về thôi?” Tuyết Lê khuyên nhủ.

Nhậm Dao Kỳ không đáp, chỉ kéo mũ áo choàng trùm kín hơn nửa khuôn mặt, đầu không ngoảnh lại, bước thẳng hướng chính phòng. Càng đi càng nhanh, về sau gần như chạy chậm.

"Ngũ tiểu thư, cẩn thận một chút." Tuyết Lê đuổi theo, lo lắng kêu.

Tử Vi viện không nhỏ, từ tây sương đến chính phòng còn cách một dãy phòng ngoài cùng một sân viện lớn.

Nhậm Dao Kỳ đi dọc theo hành lang, tuyết đọng trên mái hiên rơi xuống, có lúc nàng suýt trượt chân. Đến khi thực sự đứng trước cửa chính phòng, trong lòng nàng lại bất giác dâng lên vài phần thấp thỏm.

Ánh sáng trong phòng lọt ra từ dưới rèm màu lam đậm thêu kim tuyến, nàng lờ mờ nghe thấy tiếng người trò chuyện.

Một tiểu nha hoàn đang trực, ban đầu còn hoài nghi khi thấy một thân ảnh quấn kín chạy tới, nhưng chờ đến khi ánh đèn hành lang soi rõ gương mặt nàng, không khỏi kinh hãi, vội hành lễ rồi chạy vào thông báo.

Chỉ một thoáng sau, rèm màu lam bị vén lên từ bên trong, một thiếu nữ bước ra.

Nàng mặc áo choàng lông thêu hoa mẫu đơn màu ngân hồng, váy dài màu vàng nhạt. Dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh da tuyết, vóc người cao gầy hơn người cùng tuổi, chính là tam tiểu thư Nhậm Dao Hoa.

Nàng đứng dưới hiên, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lẽo, đến nỗi ánh đèn lồng cam hồng chiếu lên cũng không khiến gương mặt nàng ấm hơn chút nào.

Nhậm Dao Kỳ thoáng ngẩn người, vừa mở miệng:

"Tam…”

Chữ "tỷ" còn chưa kịp thoát ra, Nhậm Dao Hoa đã giơ tay, giáng thẳng lên mặt nàng một cái bạt tai mạnh mẽ . “Bốp!” âm thanh vang dội như xé gió, làm tất cả người có mặt đều ngây dại.

"Nhậm Dao Kỳ, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”

Lời nàng lạnh lẽo, giọng trào phúng, vang lên bên tai Nhậm Dao Kỳ, sắc nhọn như kim châm găm vào lòng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play