Nàng lờ mờ nhớ lại đời trước, khi mẫu thân cùng tam tỷ trở về, bởi bệnh tình phát nặng, nàng không kịp ra thỉnh an mẫu thân. Mấy ngày sau phụ thân hồi phủ, đem theo từ kinh đô không ít y phục và trang sức, muốn nàng ra mặt đón khách, nàng cũng vì mệt mỏi nên không chịu ra ngoài.

Tam tỷ Nhậm Dao Hoa từ đó càng thêm bất mãn với nàng, hận nàng không để mẫu thân trong lòng, coi nàng bạc tình bạc nghĩa.

Còn nàng, cũng từng oán hận mẫu thân thiên vị, đối với tỷ tỷ trăm bề chu đáo, cam nguyện theo tỷ tỷ đi thôn trang chịu khổ, để nàng một mình lưu lại trong phủ, giao cho di nương chăm sóc. Dẫu nàng bệnh nặng, cũng chưa từng phái người tới thăm; lại đem đại phu đến xem bệnh cho nàng đuổi đi, không khác gì đối đãi một kẻ dư thừa.

Nhậm Dao Kỳ từng nghĩ mình đã quên những chuyện đó, nhưng quá khứ như làn sương tan dần trong nắng sớm, từng chút hiện rõ. Giờ nghĩ sự tình năm xưa, nàng đã có thể nhìn ra đầu mối: quả thực có người âm thầm phá rối, khắp nơi châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng và Nhậm Dao Hoa.

"Ngũ tiểu thư còn không uống thì thuốc sẽ nguội.” Kim Kết thấy nàng nhìn chằm chằm chén thuốc, bèn nở nụ cười, nhẹ giọng thúc giục.

Nhậm Dao Kỳ cau mày tiếp nhận chén thuốc, đưa tới bên môi. Kim Kết thấy nàng chịu uống, thở phào nhẹ nhõm, vừa định lui một bước, ai ngờ Nhậm Dao Kỳ lại đột nhiên dời chén ra, mày nhíu chặt:

"Sao hôm nay thuốc lại đắng hơn?”

Kim Kết run lên trong lòng, mắt đảo qua chén thuốc, miễn cưỡng cười:

"Sao có thể? Tiểu thư còn chưa uống mà.”

Nhậm Dao Kỳ nhìn nàng, khóe môi nhếch nhẹ, ngạo nghễ nói:

"Bổn tiểu thư bệnh lâu ngày thành y, ngửi mùi đã biết hôm nay thuốc đắng hơn."

"Cái này…” Kim Kết vội đè nén tâm trạng, gượng cười, định tiếp tục khuyên, Nhậm Dao Kỳ đã mở miệng:

"Ngươi đi tìm Phương di nương, mang cho ta một đĩa ô mai tới. Loại dùng lá bạc hà và mật ong ướp, bên trên rắc tuyết đường.”

Kim Kết nghe xong, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: Thì ra hôm nay khó hầu hạ như vậy là do tham ăn. Tuy thế, nàng cũng âm thầm nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy nói:

"Nô tỳ đi ngay.”

Đợi Kim Kết đi khuất, Nhậm Dao Kỳ thu lại vẻ ngạo nghễ, khoác thêm áo bông thật dày, cầm chén thuốc đến sau bình phong trong nội thất, đổ thuốc vào bô.

Làm xong, nàng trở lại giường, suy nghĩ một lúc, cố ý chấm vài giọt nước thuốc còn sót trong chén lên khóe môi.

Không bao lâu, Kim Kết trở về. Thấy chén thuốc trống không, nàng thoáng kinh ngạc. Nhậm Dao Kỳ làm bộ không kiên nhẫn:

"Đi lâu thế. Muốn đắng chết ta sao."

Kim Kết vội đưa đĩa ô mai ra. Nhậm Dao Kỳ gắp một viên đưa vào miệng, lập tức nhắm mắt cười thoả mãn:

"Ngọt thật."

Kim Kết thừa cơ tươi cười chân thành, ánh mắt lén nhìn chén thuốc đã cạn, lại liếc khóe môi Nhậm Dao Kỳ có chút vết nước thuốc, càng thêm yên tâm, thuận miệng nói:

"Ô mai này là di nương dùng bí phương của ngoại tộc chế ra, nơi khác không được ăn đâu. Năm nay mưa nhiều, mấy vườn Thanh Mai ở phía Bắc đều bị ngập, nên di nương chỉ ướp một vò. Lần trước cửu tiểu thư muốn ăn, di nương cũng không cho, nói muốn để dành cho ngũ tiểu thư. Vì thế cửu tiểu thư còn giận mấy ngày.”

Nhậm Dao Kỳ thấy màn cửa lay động, chợt quay đầu, nháy mắt với Kim Kết, cười híp mắt:

"Đa tạ ngươi nói cho ta chuyện này. Hoá ra cửu muội muội không rộng rãi như vậy. Ngươi không nói, ta còn không biết đâu. Yên tâm, ta sẽ không để nàng biết là ngươi nói.”

Kim Kết nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Nàng đâu có nói cửu tiểu thư không tốt, sao lại bị hiểu lầm?

"Ngũ tiểu thư, ta…”

Lời còn chưa dứt, Nhậm Dao Kỳ đã cắt ngang, nàng tháo chiếc vòng bạch ngọc trong suốt trên cổ tay, đưa đến trước mặt Kim Kết:

"Ta cũng không bạc đãi người một nhà, đây là thưởng cho ngươi.”

Kim Kết liếc nhìn vòng tay, trong lòng cả kinh. Vốn định từ chối, nhưng lời đến bên môi lại nghẹn. Nàng lén nhìn quanh, rồi cẩn thận cất vòng tay vào áo, cúi đầu:

"Nô tỳ tạ tiểu thư thưởng.”

Nhậm Dao Kỳ che miệng ngáp, làm ra vẻ uể oải:

"Ta mệt rồi, muốn chợp mắt một chút, ngươi lui ra đi.”

"Vâng, ngũ tiểu thư.”

Kim Kết hầu hạ nàng nằm xuống, rồi nhẹ nhàng lui ra.

Nhậm Dao Kỳ chờ một lúc, sau đó khẽ cất lời:

"Ai ở ngoài đó?”

Sau tiếng sột soạt khe khẽ, Thanh Mai cùng Tuyết Lê vén rèm bước vào.

"Tiểu thư có điều gì phân phó?” Thanh Mai tươi cười, bước lên hỏi.

"Ngươi lại đây, hầu hạ ta thay y phục, ta muốn dậy.”

Thanh Mai cười làm lành:

"Tiểu thư muốn sai bảo, cứ nói một tiếng là được, cần gì phải dậy? Trời vẫn còn lạnh…”

Nói xong, ánh mắt nàng liếc nhìn cổ tay Nhậm Dao Kỳ.

Nhậm Dao Kỳ làm như không thấy, chỉ mỉm cười:

"Bổn tiểu thư muốn đi nhà xí. Ngươi cũng có thể thay ta làm?”

Thanh Mai lúng túng:

“Để nô tỳ khoác thêm áo bông cho tiểu thư.”

Nhậm Dao Kỳ nhíu mày:

"Ngươi muốn để ta bị cảm lạnh? Hay muốn bổn tiểu thư giữa chừng quần áo bất chỉnh, không ra thể thống?”

Nhà xí còn cần thể thống cái gì? Ngày thường không phải vẫn như vậy sao? Thanh Mai nghẹn họng, xấu hổ cúi đầu, không dám nhiều lời.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play