Phương di nương nhìn Nhậm Dao Kỳ hồi lâu, chậm rãi cất lời:
"Dao Kỳ, mẫu thân ngươi cùng tam tỷ đã trở lại. Về sau việc trong viện, di nương e rằng cũng không tiện nhúng tay. Ngươi nên theo tam tỷ nhiều hơn một chút. Tính tình nàng cao ngạo, khéo lấy lòng các trưởng bối, nếu ngươi vẫn cứ ngang ngạnh, chịu thiệt chỉ là chính mình.”
Nói tới đây, bà có chút do dự:
"Còn về phần phu nhân. Thật ra không thể trách phu nhân. Ngươi biết lúc ngươi ra đời... Tóm lại, phu nhân không phải không coi trọng ngươi. Dù sao ngươi cũng là nữ nhi thân sinh. Nhưng tam tiểu thư là trưởng nữ, phu nhân thiên vị cũng là điều khó tránh.”
Giọng bà mềm mại uyển chuyển, lời khuyên nhẹ nhàng như nước. Tuy nói tiếng phương Bắc, trong lời vẫn mang khẩu âm xứ Nam, nghe vào tai đặc biệt dịu dàng, khiến người ta khó lòng phản bác.
Nhậm Dao Kỳ thầm nghĩ: Nếu là tính tình ấu thơ của mình, nghe lời này, tất sẽ tức giận hoặc chối bỏ ngay. Nhưng lúc này nàng chỉ trầm mặc, mặt không đổi sắc.
Phương di nương thấy nàng không nói, bèn đưa tay chỉnh lại chăn đắp cho nàng, tiếp tục dịu giọng:
"Chờ mấy ngày nữa thân thể khá hơn, hãy đi thỉnh an thái thái cùng tam tiểu thư. Ta vừa sờ trán ngươi vẫn còn hơi nóng. Bên tam tiểu thư cùng phu nhân mới hồi phủ, hành trình vất vả, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi trước. Ta phân phó người đến thay chăn đệm cho ngươi, được không?”
Nhậm Dao Kỳ gật đầu. Phương di nương liền đứng dậy lui ra, bên ngoài màn truyền đến tiếng bà phân phó khe khẽ.
Không bao lâu, hai nha hoàn ôm chăn đệm bước vào, tới bên chiếc giường phía bắc bắt đầu trải chăn chiếu. Chiếc giường kia đã lâu không người nằm, có phần ẩm mốc. May là trong phòng có địa long sưởi ấm, chăn đệm vừa thay cũng là đồ mới, khô ráo sạch sẽ. Dẫu vậy so với giường đất vẫn lạnh hơn một bậc.
Người vừa toát mồ hôi nóng, lại chạm lạnh đột ngột, rất dễ cảm mạo. Không biết Phương di nương có lưu tâm đến việc này không.
Nhậm Dao Kỳ sai tiểu nha hoàn Thanh Mai đem vài cái lò sưởi tay tới, bỏ vào trong ổ chăn, dặn lấy một bộ xiêm y mình thường mặc, hong trên lò trước khi thay.
Thanh Mai cùng nha hoàn Tuyết Lê vừa bận rộn vừa thì thầm:
"Lúc đầu thì chê nóng, giờ lại sợ lạnh, ngũ tiểu thư cùng tam tiểu thư đúng là tỷ muội ruột, đều giỏi giày vò người.”
"Suỵt! Về sau đừng nói những lời này nữa. Đông sương phòng đã có người trở về rồi.”
Nhậm Dao Kỳ không nghe được bọn nha hoàn oán than. Đợi giường sưởi ấm xong, nàng sai người hầu hạ thay y phục, rồi nằm lên giường phía bắc.
Được lò sưởi tay sưởi một hồi, độ ấm trên giường cũng không kém gì giường đất.
Nằm chưa bao lâu đã có người bưng thuốc vào.
"Ngũ tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi.” Giọng nữ tử trẻ tuổi vang lên, nhẹ nhàng gọi.
Nhậm Dao Kỳ mở mắt, thấy nha hoàn lúc nãy truyền tin cho Chu ma ma, nàng mặc áo bông lụa xanh thẫm, váy xanh, chính là Kim Kết, đại nha hoàn bên người Phương di nương.
"Không phải nói sẽ đổi phương thuốc sao?” Nhậm Dao Kỳ để Kim Kết đỡ mình ngồi dậy, ánh mắt dừng trên chén thuốc trong tay nàng.
Kim Kết mỉm cười đáp:
"Chén này uống xong sẽ đổi. Di nương vốn muốn thỉnh đại phu vào phủ, nhưng Tuần ma ma lại ngăn giữa đường, mời đại phu đi xem bệnh cho tam phu nhân cùng tam tiểu thư. Đại phu tới chỗ lão thái thái, sau đó liền bị quản sự đưa ra ngoài. Di nương nói ngày mai sẽ lại thỉnh người vào xem cho tiểu thư.”
"Mẫu thân ta sinh bệnh?”
Kim Kết nghe vậy thoáng nhìn nàng một cái, nói:
"Tam phu nhân cùng tam tiểu thư chạy đường suốt một ngày, bên ngoài lại giá rét, chỉ sợ phong hàn thôi. Ngũ tiểu thư, thuốc sắp nguội rồi, mau uống đi?”
Chén thuốc đưa đến bên miệng, Nhậm Dao Kỳ hơi cau mày, ánh mắt dừng ở màu sắc và mùi thuốc, liền biết đây không phải phương thuốc lúc trước.
Phương thuốc trước kia không thiên về hàn hay nhiệt, nhưng phối dược ôn hoà, hợp lý. Còn chén thuốc này, rõ ràng đã thay đổi vài vị.
Kiếp trước, sau khi rời Nhậm phủ, nàng theo Bùi tiên sinh học không ít sách vở, từ binh pháp, luật lệnh, kinh Phật đến sách thuốc đều từng đọc qua. Với thuốc thang, nàng thuộc làu sách vở, biết rõ:
Vạn vật tương sinh tương khắc, dược liệu phân âm dương hàn nhiệt, bệnh tật cũng phân hư thực táo thấp. Muốn dùng thuốc chuẩn xác, không chỉ cần xét đến tính vị, quy kinh, còn phải hiểu rõ sự tương hợp hay kỵ nhau trong cách phối chế.
Ví như: phương thuốc cũ có ô đầu, là thuốc hạ phẩm, có độc tính, nhưng nếu được chế biến cẩn thận, phối hợp đúng cách, thì lại có thể trừ hàn, chữa bệnh hiệu nghiệm.
Nhưng trong chén thuốc hôm nay, ngoài ô đầu còn có bán hạ, một vị thuốc không nên dùng chung với ô đầu. Hai vị này tương khắc, là điều đại kỵ trong y đạo.
Ngoài ra còn vài vị khác phối không đúng cách, nếu uống vào, tuy chưa đến mức tổn hại căn bản, nhưng bệnh đã gần khỏi lại dễ bị kéo dài thêm vài ngày.