Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên một trận bước chân vội vã, kế tiếp rèm bị vén lên.

Một nha hoàn mặc áo bông lụa xanh thẫm, váy cũng màu xanh, dáng vẻ thanh tú, vội vàng bước vào, hành lễ xong liền nói nhanh:

"Chu ma ma, xe ngựa của tam thái thái đã đến đại môn. Đại thái thái đang cho người ra nhị môn nghênh tiếp. Phương di nương sai nô tỳ tới báo, bảo ma ma mau chóng an bài người thu dọn lại chính phòng cùng Đông sương phòng của đại tiểu thư, địa long phải đốt nóng, chăn đệm có ẩm hay không cũng phải kiểm tra kỹ. Nếu không dùng được thì lập tức thay mới.”

Chu ma ma đang ngồi trên chiếc ghế con trước giường đất, vừa nghe đến đây thì giật mình nhảy dựng dậy, chiếc ghế bị động tác của bà làm cho nghiêng lệch, phát ra một tiếng trầm nặng.

"Cái gì? Sao lại đến nhanh thế? Không phải nói tới chạng vạng mới vào thành hay sao? Giờ mới vừa qua buổi trưa."

Nha hoàn kia hối hả đáp:

"Lúc này còn hỏi những thứ đó làm gì? Dù sao người cũng đã đến rồi, ma ma mau làm thôi."

Dứt lời, nàng xoay người chạy đi.

Chu ma ma quýnh quáng xoay quanh hai vòng trong phòng, cuối cùng dậm chân, quay đầu nói với Nhậm Dao Kỳ:

"Nô tỳ đi an bài một lượt.”

Bà vén rèm bước nhanh ra ngoài. Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.

Nhậm Dao Kỳ nhìn ra cửa sổ, con ngươi trong trẻo như làn nước.

Có lẽ bởi vì tuyết rơi dày, qua lớp giấy kính dán trên khung cửa, chỉ thấy bên ngoài một mảnh u ám. Tuy là giữa trưa, lại như đầu hoàng hôn.

Nàng lặng lẽ ngồi trên giường đất, chờ tin tức từ bên ngoài. Mẫu thân vừa trở về chắc chắn sẽ phải đến sân lão thái thái thỉnh an trước, rồi mới có thể hồi Tử Vi viện.

Hai nha hoàn bị Chu ma ma sai đi lúc trước, hiện giờ đã quay lại. Một người thấp giọng nói:

“Tuyết Lê, ngươi thấy không? Thị vệ của phủ Yến Bắc vương thật đúng là cao lớn oai phong, so với hộ vệ trong phủ ta mạnh mẽ hơn nhiều. Chỉ tiếc ai nấy đều mặt lạnh như tiền, đến cả tứ tiểu thư sai Hàn Lộ bước đến trước mặt họ, cũng không khiến họ liếc mắt lấy một lần.”

Tuyết Lê đáp:

"Ta tới trễ nên người của vương phủ đã đi rồi. Ngươi có thấy lão vương phi không? Nghe nói bà là nữ nhi của tiên hoàng, có thân phận công chúa.”

"Vương phi sao có thể tùy tiện bước vào phủ ta? Bà chỉ phái người đưa tam thái thái cùng tam tiểu thư về phủ thôi. Nhưng dù là công chúa, không sinh được nhi tử thì cũng vô ích. Danh phận cao quý thì đã sao? Cuối cùng cũng phải nhường đường cho người khác.”

"Chuyện đó... nữ nhi hoàng đế không được đối đãi khác biệt sao?”

"Có gì khác đâu? Yến Bắc vương không do vị công chúa ấy sinh ra, mà là nhi tử của Vân thái phu nhân. Không có nhi tử thì như trời hạn không mưa, không thể nào làm chủ được.”

"Cũng phải. Thôi, đừng bàn mấy chuyện đó nữa, kẻo Chu ma ma lại quở trách.”

"Yên tâm đi. Ta vừa thấy bà ấy đang dẫn người đi quét dọn chính phòng, đâu rảnh để ý chúng ta? Hơn nữa Chu ma ma chỉ nói vài câu cho có lệ. Gặp phải Tuần ma ma bên người tam thái thái kia mới thảm.”

"Hiện tại tam thái thái đã về, Tử Vi viện này sẽ do Tuần ma ma làm chủ. Chúng ta…”

"Sao thế được? Chúng ta là người Phương di nương sai đi hầu hạ ngũ tiểu thư, đâu phải người của tam thái thái."

"Nhưng…”

"Suỵt, có người đến."

Bên ngoài đột nhiên im lặng, tiếng bước chân rộn ràng vang lên trong sân, bóng người thấp thoáng qua cửa sổ, hướng về phía chính phòng.

Một giọng quát từ xa vọng đến:

"Tam thái thái cùng tam tiểu thư đang ở chỗ lão thái thái, không tới nửa canh giờ nữa sẽ về Tử Vi viện. Mau dọn dẹp cho chỉnh tề, thiếu gì phải lập tức trình đại thái thái."

Nhậm Dao Kỳ chờ hồi lâu vẫn chưa thấy người nào trở lại. Bên ngoài người qua kẻ lại không dứt, tiếng dọn dẹp vang lên không ngừng, nhưng chẳng ai bước vào nội thất.

Trước đó nàng dùng thuốc có dược liệu an thần, đến lúc sau rốt cuộc không chống đỡ nổi thiếp đi. Trong lòng vẫn canh cánh, nên khi đèn lên, nàng liền tỉnh lại.

Nàng cảm giác bên mép giường có người đang ngồi, bèn lập tức mở mắt.

Giữa phòng, trên bàn đã châm một đôi chân đèn, nến cháy độ một tấc, ánh sáng vàng nhạt hắt vào khiến nàng hơi khó chịu, khẽ nghiêng đầu tránh đi.

"Dao Kỳ, ngươi tỉnh rồi?”

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, khiến nàng sững sờ.

Người kia nhận ra nàng không khoẻ, lập tức đứng dậy, xoay chân đèn về phía tây, rồi mới quay trở lại ngồi bên giường.

"Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Nhậm Dao Kỳ gật đầu, hỏi:

"Di nương, người đến lúc nào vậy?”

Tuy ánh nến hơi ngược sáng, nhưng nàng vẫn nhận ra người bên cạnh: thân mặc áo khoác lụa tím thêu phong lan, cổ áo lót lông cáo trắng, váy trắng viền chỉ bạc, tóc đen búi ngã mã kế, cài một đôi kim trâm tinh xảo. Khuyên tai trân châu nhẹ đong đưa bên má, phản chiếu ánh sáng tạo thành vệt mờ như làn sương nhẹ.

Đây chính là Phương di nương, nữ tử xứ Giang Nam. Lời nói cử chỉ nhu hòa, dung mạo thanh tú, tựa như nữ tử bước ra từ tranh cổ. Cả Nhậm phủ đều khen bà không những đẹp người mà còn có tấm lòng Bồ Tát.

Từng có mấy tiểu nha hoàn bắt chước cách nói năng đi đứng của bà, bị tam tiểu thư Nhậm Dao Hoa bắt gặp, sau đó Tuần ma ma sai người dùng sọt trúc đánh thê thảm, chân lở loét, còn bị nhốt vào phòng chất củi giữa mùa hè, ba ngày sau đầu gối mọc đầy dòi bọ.

Mẫu thân và tam tỷ đi thôn trang, lão thái thái giao Tử Vi viện cho Phương di nương trông nom, bao gồm cả nàng.

Ở kiếp trước, trong trí nhớ nàng, Phương di nương dường như luôn ôn hoà chu đáo, quan tâm săn sóc nàng không khác gì nữ nhi ruột, đến mức khiến cửu muội Nhậm Dao Anh ghen ghét.

Phương di nương nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, nói:

"Ta tới không lâu, thấy ngươi đầm đìa mồ hôi, có phải nóng lắm không?”

Nhậm Dao Kỳ không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng đáp:

"Vâng.”

Phương di nương thở phào:

"Vì sao ngươi không nói? Lúc mới phát bệnh, cả ngày ngươi rét run, đắp ba tầng chăn còn lạnh, ta mới bảo người chuyển ngươi sang giường đất. Nay đã không sợ lạnh nữa, chắc là sắp khỏi. Để lát nữa ta sai người dọn giường, đêm nay ngươi ngủ trên đó, cũng rộng rãi thoáng khí hơn.”

Nhậm Dao Kỳ gật đầu, không nói thêm gì.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play