Chu ma ma vẫn chưa phát giác điều gì khác thường ở Nhậm Dao Kỳ, bà vừa giúp nàng cài xong khuy áo, vừa ngẩng đầu tiếp lời:

"Lão thái thái xưa nay sủng ái tam tiểu thư hơn người, mọi việc lớn nhỏ trong viện đều do nàng định đoạt. Tam thái thái cũng luôn nghe theo nàng, đã vậy nàng còn chướng mắt tiểu thư, nơi chốn gây khó dễ. Tam thái thái vì thế mà không coi người là nữ nhi để trong lòng, chỉ một mực tin theo lời đường mật của nàng."

Nói đến đây, Chu ma ma liếc trộm Nhậm Dao Kỳ, không khỏi sững người. Nàng nghiêng mình tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn bà, con ngươi trong suốt như lưu ly thượng hạng, yên tĩnh sáng rỡ.

Nhậm Dao Kỳ còn nhớ rõ, tam tỷ Nhậm Dao Hoa vào mùa thu năm Thừa Càn mười sáu, vì đẩy lục đệ Nhậm Ích Hồng ngã xuống hồ sen nên bị lão thái thái phạt đưa đến thôn trang sám hối.

Mẫu thân các nàng, tam phu nhân Lý thị, cầu xin cho trưởng nữ nhưng bị lão thái thái cự tuyệt, rốt cuộc cũng theo tam tỷ tới thôn trang, để lại nàng khi ấy mới chín tuổi, một mình lưu tại Nhậm phủ.

Lý thị là người yếu đuối, nhút nhát. Sự yếu đuối ấy không những biểu lộ ở tính cách, mà còn vận vào cả số mệnh của bà.

Năm Khánh Long thứ 47, Lý thị gả vào Nhậm gia. Hai năm đầu không hài tử, năm thứ ba hạ sinh một nữ nhi, nhưng đứa trẻ chưa qua trăm ngày đã chết yểu. Năm thứ năm lại hạ sinh một nữ nhi nữa.

Đến lúc này, lão thái thái Nhậm gia đã sớm bất mãn. Cũng may năm kế tiếp, Lý thị lại mang thai. Ai ngờ trời không chiều lòng người, hài tử thứ ba cũng là một nữ nhi, chính là nàng, Nhậm Dao Kỳ.

Lão thái thái bởi thế triệt để lạnh nhạt với Lý thị. Chỉ ba ngày sau khi nàng chào đời, lão thái thái liền chủ trì làm mai, nạp một quý thiếp cho tam gia, là muội tử bên ngoại tộc của mình.

Quý thiếp Phương thị vào cửa chưa đầy nửa năm đã mang thai, mười tháng sau sinh ra một đôi long phượng thai, địa vị lập tức vững như bàn thạch.

Còn sự ra đời của Nhậm Dao Kỳ thì đẩy mẫu thân vào cảnh địa vị bấp bênh, bản thân nàng cũng thành cái gai trong mắt tổ mẫu.

Từ lúc Lý thị mang thai nàng, lão thái thái đã ôm hy vọng tìm cao nhân xem mệnh, tìm bà đỡ sờ bụng, thậm chí tìm cả vu sư gieo quẻ, ai nấy đều nói là nam thai, lão thái thái bèn tin chắc lần này sẽ có đích tôn.

Nào ngờ sinh ra lại là nữ, khiến lão thái thái như bị giáng một cái bạt tai. Từ đó trong mắt tổ mẫu nàng không khác gì yêu nghiệt đoạt vị, là vật cản bước con đường kế thừa của tôn tử trong mộng.

Ngược lại tam tiểu thư Nhậm Dao Hoa, nữ nhi của Lý thị, vì lớn lên giống lão thái thái thời trẻ, lại lanh lợi hoạt bát, nên được yêu thương gấp bội.

"Ngũ tiểu thư?”

Chu ma ma thấy Nhậm Dao Kỳ cứ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, cho là nàng đang ngẩn người vì chuyện nhà, liền nhẹ đẩy tay nàng một cái, định đi rót thêm chén nước lạnh.

Nhậm Dao Kỳ chỉ lạnh nhạt liếc bàn tay đang đặt trên cánh tay mình.

Chu ma ma cứng người, lập tức thu tay về, vừa cười vừa nói lảng:

"Tiểu thư, Phương di nương nói bệnh tình của người đã chuyển biến tốt, nhưng lo phương thuốc cũ quá nặng, muốn đợi một hai hôm nữa sẽ mời đại phu vào phủ xem mạch, điều chỉnh lại thang thuốc.”

Nhậm Dao Kỳ khẽ “ừ” một tiếng, không phản đối.

Chu ma ma thầm kinh nghi trong lòng: không biết vì sao, hai ngày nay Ngũ tiểu thư như có gì đó khác lạ. Rõ ràng chỉ là một hài tử mới vừa tròn mười tuổi, thế mà đôi mắt kia, thỉnh thoảng lộ ra thần sắc trầm tĩnh, khiến người nhìn lạnh cả sống lưng.

Đối với đám bà tử và nha hoàn quanh mình, Nhậm Dao Kỳ đã không còn mấy ấn tượng. Bởi vì những người đó ở bên nàng không bao lâu thì rất nhanh liền bị thay đổi, rồi đuổi đi.

Duy có Chu ma ma, nàng vẫn còn nhớ kỹ. Trong ký ức năm xưa, Chu ma ma từng là người ôn hòa, tri kỷ, hay bày mưu tính kế giúp nàng, coi như tâm phúc.

Thậm chí nàng còn từng vì ma ma này mà tranh chấp với tam tỷ Nhậm Dao Hoa, suýt chút nữa đã động thủ.

Giờ đây nhìn lại, nàng không thấy Chu ma ma có điểm nào đáng khen.

Bà hầu hạ không chu toàn, quản giáo nha hoàn thì nông cạn. Lời nói bề ngoài suy nghĩ cho nàng, nhưng thực ra từng chỗ đều ngầm khơi mào xung đột giữa nàng và Nhậm Dao Hoa.

Nhậm Dao Hoa có tính tình cương liệt, nàng thì từ nhỏ đã ngang bướng. Hai người như lửa với lửa, lại bị người khích bác gièm pha, Tử Vi viện sao có được bình yên?

Lần này nàng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào lợi dụng mâu thuẫn tỷ muội để bày mưu tính kế nữa.

Phụ thân. Mẫu thân. Trong lòng Nhậm Dao Kỳ lặng lẽ thầm gọi.

Kiếp này, các người nhất định phải sống lâu trăm tuổi mới được.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play