Nhậm lão thái thái thấy đã ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng lại chỉ được một cái kết cục như thế, sắc mặt càng thêm khó coi, đang định lên tiếng thì Lục An Gia, người bị Ngũ thái thái mắng đến suýt vùi đầu vào cổ, liền vội vàng quỳ xuống, cấp tốc biện bạch:

“Lão thái thái minh giám. Nô tỳ nào dám vọng ngôn lừa ngài? Nô tỳ thực sự thấy được, tuyệt đối không dám hư ngôn nửa lời."

Quế ma ma nhíu mày, nhẹ giọng trách:

“Không có chứng cứ, ngươi muốn các chủ tử tin ngươi thế nào? Hại ta theo ngươi mà mất thể diện, ta còn tưởng ngươi là người biết chừng mực, nên mới đem sự tình báo lên. Nào ngờ lại khiến ta cũng bị liên lụy."

Lục An gia nghe vậy, như chợt nhớ ra điều gì, gấp gáp nói:

“Nô tỳ còn có biện pháp tìm được chứng cứ."

Ngũ thái thái tức giận nghiến răng:

“Ngươi lại muốn lừa gạt các chủ tử nữa?”

Lục An gia liên tục lắc đầu như trống bỏi:

“Không dám. Không dám. Là nô tỳ nhớ tới, ngoại viện có một bà nương nhà nuôi một con chó, mũi vô cùng thính. Mấy ngày trước nam nhân nhà họ bị tiểu tặc lột mất túi tiền, con chó kia dẫn người qua năm con phố tìm lại được ở một hộ nhân gia.”

Mọi người trong phòng nghe vậy đều ngạc nhiên.

Nhậm lão thái thái hỏi:

“Thật sự thính như vậy?”

Lục An gia vội đáp:

“Thính hay không, chỉ cần thử liền biết. Nô tỳ tình nguyện đi ngoại viện mượn con chó kia tới. Để nó ngửi thử mùi trên người hai vị cô nương, rồi xem nó có thể lần ra tay nải hay không.”

Ngũ thái thái hừ lạnh:

“Hoang đường. Nhiều nô tài như thế còn không tìm được, lại trông chờ một con súc sinh. Không lẽ chó còn hơn người?”

Lục An gia vội vã khẳng định:

“Nô tỳ cam đoan nhất định có thể tìm ra. Nếu không, nguyện lĩnh phạt theo gia quy."

Ngũ thái thái còn muốn mở miệng, Đại thái thái bèn liếc về phía lão thái thái, rồi nhẹ giọng khuyên can:

“Nếu bà tử kia dám nói như vậy, chi bằng để nàng thử xem. Nếu không tìm được, cũng là giúp hai nha hoàn rửa sạch oan khuất, thể diện Ngọc Nhi cũng giữ được. Còn như bà tử kia dám nói dối, đến lúc ấy đánh bản tử rồi bán ra ngoài, coi như cảnh cáo cho hạ nhân trong phủ không được tùy tiện ba hoa trước mặt lão thái thái.”

Ngũ thái thái vẫn muốn phản bác, nhưng lão thái thái đã gật đầu nói:

“Cứ để nàng đi. Xem xem có thể làm ra được trò trống gì. Ngọc Nhi là tôn nữ của ta, ta tất nhiên sẽ làm chủ cho nó. Ai dám tùy tiện hắt nước bẩn lên người nó."

“Đa tạ lão thái thái." Lục An Gia mừng rỡ dập đầu tạ ân, rồi vội vàng lui xuống.

“Nô tỳ cũng theo ra ngoài trông một phen?” Quế ma ma khẽ hỏi.

Nhậm lão thái thái gật đầu.

Ước chừng hơn ba mươi phút sau, trong phòng chợt vang lên tiếng chó sủa, âm thanh trầm thấp hùng hậu, vừa nghe đã biết là con chó to.

Chúng tiểu bối trong phòng đều tò mò quay đầu nhìn về phía rèm cửa, đáng tiếc bị che khuất nên không thấy được gì. Chỉ có Nhậm Dao Ngọc là mặt mũi hoảng loạn, nắm chặt ống tay áo mẫu thân. Sắc mặt ngũ thái thái khó coi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, còn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho nữ nhi đừng vội hoảng.

Một lát sau, Quế ma ma vén rèm bước vào, lần này chó sủa nghe càng rõ rệt hơn.

"Lão thái thái, thỉnh hai nha hoàn ra ngoài, để chó ngửi thử.”

Hai nha hoàn nghe xong liền thất sắc, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ngũ thái thái.

Nhậm lão thái thái gật đầu, Quế ma ma ra hiệu cho hai bà tử phía sau tiến lên, lôi hai nha hoàn dậy.

Thấy các nàng run rẩy, đứng không vững, Quế ma ma nhẹ giọng an ủi:

“Đừng sợ, tuy chó trông to lớn, nhưng không cắn người.”

Hai nha hoàn vừa ra khỏi cửa chính, liền lập tức thất thanh thét lên. Người trong phòng đều bị giật mình, lão thái thái cầm chén trà mà tay cũng run rẩy.

“Sao vậy?!”

Quế ma ma vội vàng chạy vào đáp:

“Không có gì, không có gì. Chẳng qua là hai nha hoàn kia nhát gan. Các chủ tử vẫn nên ở yên trong phòng, tránh kinh động đến con chó. Thân mình nó to như thế này...” Quế ma ma vừa nói vừa dùng cánh tay làm cử chỉ, cho thấy con chó cao gần bằng đứa trẻ sáu, bảy tuổi.

Đại thái thái vội phân phó:

“Lập tức phái người giữ chặt cửa, đừng để nó xông vào."

Quế ma ma lĩnh mệnh.

Đợi đến khi tiếng chó sủa xa dần, người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa đầy một khắc sau, Quế ma ma đã quay lại. Tay bà xách một cái tay nải thu hương, theo sau là hai nha hoàn mặt mày xám ngoét như tro tàn, cùng Lục An Gia đang thở dài nhẹ nhõm.

Bát tiểu thư Nhậm Dao Ngọc tái nhợt mặt mày, bàn tay túm chặt lấy vạt áo mẫu thân. Ngũ thái thái Lâm thị lập tức nắm lấy tay nữ nhi, hung hăng liếc mắt trừng hai nha hoàn.

Hai nha hoàn kia đã sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt hung dữ của nàng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play