Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hai nha hoàn đang quỳ trên mặt đất.

Nhậm lão thái thái nhíu mày, chậm rãi cất tiếng:

“Các ngươi nghe rõ chưa? Còn không mau nói thật."

Thanh âm không nghiêm khắc, thần sắc cũng không quá lãnh đạm, nhưng lại khiến hai nha đầu run cầm cập, răng va vào nhau không ngớt. Vinh Hoa viện xưa nay có quy củ nghiêm minh, bọn nha hoàn hễ phạm chút sai lầm liền phải chịu đòn roi, bị bán ra ngoài cũng là chuyện thường tình.

Ngũ thái thái thoáng liếc Lục An Gia, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, đột nhiên cười nói với Quế ma ma:

“Nếu đã như thế, tay nải kia hẳn cũng đã được thu lại? Không bằng mang ra đây, xem rốt cuộc là vật gì.”

Sắc mặt Quế ma ma hiện vẻ khó xử.

Ngũ thái thái nhướng mày, giọng mang theo ý châm chọc:

“Thế nào? Không tìm thấy cái tay nải bà tử kia đã nói?”

Quế ma ma cúi đầu đáp:

“Hồi Ngũ thái thái, nô tỳ đã sai người đi tìm, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy đâu.”

Trên mặt Ngũ thái thái hiện vẻ tức giận, quay đầu hướng lão thái thái nói với vẻ uất ức:

“Nương, tức phụ biết ngài xưa nay yêu thương Dao Hoa và Dao Âm, nên đối với Ngọc Nhi vẫn có phần khắc nghiệt. Tức phụ từ nhỏ đã dạy Ngọc Nhi rằng tỷ tỷ lớn tuổi, nên được nhiều sủng ái hơn. Ngọc Nhi cũng luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lễ độ với huynh tỷ, chưa từng ghen ghét hay tranh giành. Nay lại vì lời nói bâng quơ của một bà tử mắt kém miệng ác mà khiến nha hoàn bên người Ngọc Nhi bị gán tội trộm cắp, thanh danh khônh còn, sau này Ngọc Nhi làm sao ngẩng đầu giữa huynh đệ tỷ muội? Còn đâu mặt mũi để sống trong phủ?”

Ngũ thái thái vừa nói, nước mắt đã rơi như mưa, giống như người là do nước tạo thành.

Nhậm lão thái thái nhìn nàng làm ầm lên như thế, gân xanh trên trán nhảy dựng, cuối cùng giận đến nỗi đập bàn giường mấy cái:

“Ta còn chưa nói gì. Chẳng qua gọi nha hoàn và bà tử tới tra xét rõ ràng. Ngươi lại ở trước mặt vãn bối khóc lóc ầm ĩ, là có ý gì?”

Ngũ thái thái vừa lấy khăn lau nước mắt, vừa cố nhịn bất bình:

“Ngài còn chưa hỏi ra được gì đã vội quy tội cho nha hoàn của Ngọc Nhi. Mấy lời của bà tử kia rõ ràng là thêu dệt vu vạ, nếu ngài thật sự không thích Ngọc Nhi thì cứ nói thẳng, ta đây liền đưa nó về thành Vân Dương, ném cho ngoại tổ mẫu của nó. Ở nơi này ngài giữ Dao Hoa bên người để bầu bạn đi. Con bé kia lanh lợi cơ trí, nói năng khéo léo, từ xưa đã được lòng ngài."

"Con không muốn…” Nhậm Dao Ngọc nhẹ nhàng kéo vạt áo của mẫu thân, mặt mũi đầy tủi thân.

Ngũ thái thái đẩy nàng, quở trách:

“Ai bảo ngươi có tính tình thật thà, không giỏi làm vui lòng trưởng bối."

Nhậm Dao Ngọc nghe vậy, rốt cuộc không nhịn được lệ tuôn như mưa.

Lão thái thái nhìn mẫu nhi hai người diễn trò như thế, tức tới nổi gân xanh giật giật, đập bàn quát lớn:

“Ta nói muốn đưa Dao Ngọc đi Vân Dương thành khi nào? Nó là tôn nữ của Nhậm gia ta, không được đi đâu cả."

Thấy tình thế sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Đại thái thái vội bước lên kéo tay Ngũ thái thái, hòa nhã nói:

“Ai bảo lão thái thái không thương Ngọc Nhi? Nếu không yêu thương, sao còn đem giữ bên người tự mình dạy dỗ? Hài tử ngoan, đừng nghe lời mẫu thân ngươi giận dỗi. Trong phủ ai mà không khen ngươi ngoan ngoãn lễ phép, hoạt bát đáng yêu? Mau an ủi mẫu thân ngươi đi.”

Ngũ thái thái thấy Đại thái thái ra mặt hòa giải, biết đã xoay chuyển tình thế, bèn thu lời, nhưng trong mắt vẫn liếc về phía Lục An Gia.

Đại thái thái là người hiểu rõ tính nết Ngũ thái thái nhất, liền giúp nàng nói với lão thái thái:

“Lão thái thái, ngũ đệ muội nói cũng có lý. Sáng sớm trời còn chưa sáng, người già mắt kém nhìn lầm cũng không phải không có. Hay là để Quế ma ma dẫn người kiểm tra lại các món đồ trong phòng, xem có thất thoát hay không. Nếu không thiếu vật gì, thì hẳn là một hồi hiểu lầm thôi.”

Ngũ thái thái tiếp lời:

“Tức phụ cũng đồng ý nên kiểm kê lại một lượt trong phòng. Để xem rốt cuộc là nha hoàn của Ngọc Nhi làm chuyện sai, hay là bà tử kia đặt điều nói xằng.”

Đại thái thái hướng lão thái thái dò hỏi.

Nhậm lão thái thái gật đầu, phân phó:

“Ngươi dẫn người kiểm kê lại toàn bộ vật dụng theo sổ sách.”

Quế ma ma lĩnh mệnh rời đi. Ước chừng qua nửa canh giờ, Quế ma ma dẫn theo mấy đại nha hoàn quay lại.

“Hồi bẩm lão thái thái, đồ vật trong phòng đều đã đối chiếu với sổ sách, không phát hiện có vật nào mất.”

Ngũ thái thái nghe xong, giận dữ chỉ thẳng vào Lục An Gia, quát lớn:

“Ngươi đúng là thứ điêu nô không biết trời cao đất dày. Có phải thấy Ngọc Nhi nhà ta tính tình hiền lành dễ bị bắt nạt nên mới ra tay vu vạ? Nhà người khác có nha hoàn, sao ngươi không vu cáo? Lại cứ nhằm vào Ngọc Nhi nhà ta. Ngươi đây không phải đang tát vào mặt ta hay sao."


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play