Quế ma ma cúi đầu, nâng tay nải lên trước mặt, cung kính bẩm:

“Lão thái thái, đây là lục soát được từ dưới kẽ đá của núi giả.”

Nhậm lão thái thái dùng ánh mắt sắc như gươm lướt qua gương mặt Ngũ thái thái cùng Nhậm Dao Ngọc, sau đó ra hiệu Quế ma ma mở tay nải ra.

Quế ma ma đặt tay nải lên bàn gỗ bên giường đất, xoay người tháo nút thắt. Vừa mới mở, trong phòng đã vang lên một tiếng hút khí lạnh đầy kinh hãi của bà.

Nhậm lão thái thái nhíu mày thoáng liếc, sau đó con ngươi chợt co rút, sắc mặt tức thì trở nên xanh mét.

Chúng nhân trong phòng đồng loạt dời mắt nhìn về phía tay nải đã được mở ra, bên trong là một búp bê vải trắng to bằng hai bàn tay người lớn. Trên thân búp bê lại bị dùng chu sa đỏ tươi vẽ loạn những ký hiệu tà dị, thoạt nhìn liền khiến người nổi da gà. Khó trách đến cả Quế ma ma vốn luôn trầm ổn cũng phải giật mình hít một hơi khí lạnh.

Kẻ hiểu biết đều nhìn ra, đó chính là một loại tà thuật lưu truyền giữa các phụ nhân hậu viện: thuật nguyền rủa.

Người ta thường dùng vải bố trắng quấn thành hình nhân, rồi viết sinh thần bát tự của kẻ bị nguyền lên đó, lại lấy máu vẽ chú, sau cùng giấu ở nơi âm hàn, nhằm trút oán khí lên đối phương, hòng khiến thân thể hoặc vận khí người kia suy sụp.

Ánh mắt lạnh như sương của Nhậm lão thái thái quét về phía hai nha hoàn đang run như cầy sấy, trầm giọng nói:

“Các ngươi thật to gan. Dám ở trong phủ làm loại tà môn bại đức như vậy."

Hai nha hoàn lập tức quỳ phịch xuống đất, run rẩy dập đầu, khóc ròng cầu xin:

“Lão thái thái tha mạng, lão thái thái tha mạng."

Trong đại gia tộc, hành vi tà thuật là đại kỵ. Nếu liên lụy đến chủ tử, chuyện lớn có thể đưa lên quan, nhẹ thì đánh trượng, nặng thì lưu đày hoặc mất mạng. Một trăm bản trượng trong nha môn không khác nào phán tử hình.

Sắc mặt đại thái thái tái nhợt, giận dữ nói:

“Các ngươi thật hồ đồ. Nhậm gia ta quyết không dung kẻ dùng thủ đoạn hạ lưu như thế. Các ngươi… ai nha…”

Ngay lúc ấy, nha hoàn có nốt ruồi đen trên mặt như bừng tỉnh, đột ngột quay đầu nhìn về phía Nhậm Dao Ngọc, sắc mặt tái nhợt lảo đảo bò tới, lớn tiếng gào:

“Bát tiểu thư cứu mạng. Bát tiểu thư cứu mạng."

Ngũ thái thái thấy vậy, giận đến nỗi nhấc chân đá mạnh vào ngực nha hoàn kia, quát:

“Câm miệng cho ta."

Thế nhưng nha hoàn kia đã bất chấp tất cả, liều mạng la lên:

“Đây là đồ của Bát tiểu thư. Nô tỳ chỉ phụng mệnh mang đi chôn, không biết bên trong là thứ gì."

Nha hoàn còn lại cũng nức nở phụ họa:

“Lão thái thái minh giám. Bọn nô tỳ sao dám dùng loại tà vật này để hại chủ? Bọn nô tỳ thật sự nghe lệnh mà làm thôi."

Chỉ cần kéo Bát tiểu thư xuống nước, Nhậm gia vì thể diện ắt sẽ không dám đưa các nàng ra quan phủ. Dù sao chủ tử liên lụy trong chuyện tà thuật, một khi truyền ra ngoài, chính là vết nhơ khó gột.

Nhậm lão thái thái nheo mắt, lạnh lùng nhìn Nhậm Dao Ngọc, trầm giọng hỏi:

“Ngươi nói đi, chuyện này là thế nào?”

Nhậm Dao Ngọc đã mềm nhũn chân, vừa nghe hỏi liền “oa” một tiếng òa khóc nức nở.

Ngũ thái thái lập tức nổi giận, xông lên đẩy ngã hai nha hoàn, hoàn toàn không màng thân phận chủ mẫu mà mắng lớn:

“Đồ ăn cây táo rào cây sung. Ngay cả chủ tử các ngươi cũng dám vu hãm? Đúng là chán sống rồi."

Lúc này Nhậm Dao Ngọc đã hoàn toàn rối loạn, trong lòng hoảng hốt, miệng thì thào:

“Ta chỉ là thấy chơi vui thôi, ta không dùng máu, là chu sa… Tam tỷ… Tam tỷ sẽ không chết…”

Một câu nói liền lộ rõ: chính nàng làm ra búp bê vải kia.  Cái tên “Tam tỷ” khiến tất cả đều lập tức nhìn về phía Nhậm Dao Hoa. Nàng ta cũng giật mình, vô thức đưa mắt về chiếc búp bê tà dị đang nằm trên bàn.

Ngũ thái thái bị chính nữ nhi mình làm cho tức tới choáng váng, hận không thể tát nàng một cái thật mạnh. Nhưng sự tình đến nước này, muốn ngăn cản cũng đã muộn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play