Nhậm lão thái thái nghe vậy, không buồn liếc hai người kia thêm một lần.
Trong phòng không khí bỗng trở nên ngưng trệ. Hai nha đầu quỳ trên mặt đất vẫn run rẩy không thôi, từ dáng vẻ cứng đờ có thể nhìn ra nỗi sợ hãi của các nàng. Nhậm Dao Ngọc cũng bất an tới cực điểm, gắt gao túm chặt ống tay áo.
Những người còn lại đều cảm giác được lão thái thái đang giận, không ai dám mở miệng.
“Nương…” Ngũ thái thái nhìn nữ nhi, rốt cuộc cũng phải đứng ra.
Ngay lúc ấy, Quế ma ma vén rèm bước vào, phía sau còn dẫn theo một bà tử mặc áo bông xanh đen, phục sức nửa cũ nửa mới, dáng vẻ câu nệ.
"Hồi bẩm lão thái thái, Lục An Gia tới.” Quế ma ma đứng hầu bên cạnh giường La Hán, cung kính bẩm báo.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bà tử đang dập đầu hành lễ.
Chờ bà ta đứng dậy, Nhậm Dao Kỳ cũng âm thầm đánh giá một lượt, quả nhiên trong trí nhớ không hề có chút ấn tượng.
Ngũ thái thái lập tức dùng ánh mắt soi xét đánh giá người nọ, giọng điệu bắt bẻ:
“Ngươi là bà tử nơi nào? Sao nhìn xa lạ như vậy?”
Lục An Gia cúi đầu xoa tay, ngó về phía Quế ma ma cầu cứu.
Quế ma ma vội vàng lên tiếng giải thích:
“Nàng là bà tử phụ trách nước trà ở ngoại viện. Hôm qua hai bà tử quét dọn sân trong Vinh Hoa viện bị trượt ngã khi đang dọn tuyết. Lão thái thái bèn sai quản sự bên ngoài điều người vào thay tạm.”
“Thì ra là người ngoại viện.” Lâm thị cười, quay sang nói với lão thái thái:
“Nương à, người ngoại viện lần đầu bước qua nhị môn, đông tây nam bắc còn chưa phân rõ, lại thêm đám tiểu nha đầu trong phủ đều mặc một kiểu áo bông lam đen, có nhìn nhầm cũng là lẽ thường.”
Nhậm lão thái thái khoát tay, ngắt lời Lâm thị, rồi hướng Lục An Gia hỏi:
“Sáng nay ngươi có thấy hai người này ở chỗ này hay không?”
Lục An Gia liếc quanh một vòng, ánh mắt rơi lên hai nha đầu quỳ bên phải cách không xa, chỉ tay xác nhận:
“Hồi bẩm lão thái thái, có thấy. Chính là hai cô nương này.”
“Ngươi nhìn cho rõ, đây là nha hoàn hầu cận bát tiểu thư.” Lâm thị cau mày, giọng mang ý chất vấn.
Lục An Gia bị dọa đến cúi đầu khép nép, lại nhìn kỹ hai nha hoàn mấy lần, rồi khẳng định:
“Nô tỳ dám chắc là các nàng. Khi ấy nô tỳ đang đứng dưới mái hiên dùng gậy gõ băng, bất ngờ một mảng băng rơi trúng cổ, nô tỳ bèn trốn vào phòng nước trà rửa mặt. Chính lúc ấy hai cô nương này đi ngang qua cửa. Trong đó một người má bên phải có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu nành.”
Quả nhiên một trong hai nha đầu trên mặt có nốt ruồi như lời nói.
“Các nàng cầm gì trên tay, ngươi thấy rõ không?” Nhậm lão thái thái lạnh giọng hỏi.
Lục An Gia xoa tay, có chút khó xử, lắc đầu đáp:
“Là một tay nải sa tanh thu hương, các nàng ôm rất chặt trong lòng, nô tỳ không nhìn rõ vật bên trong. Chỉ nghe thấy cô nương có nốt ruồi dặn người kia đi trước kéo người gác cổng sang một bên. Nô tỳ cảm thấy không ổn, bèn âm thầm đi theo. Sau đó thấy các nàng mang tay nải vòng vào hoa viên, còn nghe các nàng thì thầm rằng chủ tử sắp dậy, phải tranh thủ giấu đồ, chờ rảnh rồi sẽ xử lý.”