Khi đó nàng vừa mới khỏi bệnh ra ngoài, liền nghe Chu ma ma cùng Kim Kết bên người Phương di nương bàn tán rằng: sau khi hai nha hoàn hầu cận Nhậm Dao Ngọc bị bán ra phủ, phụ mẫu và tẩu tử của bọn họ đã tìm tới, cầu cạnh khắp nơi, mong có người giúp đem phần bạc riêng mà hai nha hoàn âm thầm tích cóp suốt mấy năm mang ra ngoài. Thậm chí còn hứa sẽ trích một phần làm lễ tạ cho người giúp đỡ.

Nào ngờ bạc riêng kia đã sớm bị mấy bà tử trong viện thừa dịp lục soát chỗ ở rồi lấy sạch, đến một đồng tiền con cũng không để lại.

Lúc đó trong phủ đồn đãi rằng hai nha hoàn kia bị bán là vì dám trộm vật quý trong phòng lão thái thái. Chu ma ma còn cảm thán, không biết đã có bao nhiêu thứ tốt trong Vinh Hoa viện bị giấu đi.

Kim Kết lại nhếch môi cười nhạo, nói hai nha đầu ấy căn bản không phải vì trộm đồ nên bị đuổi, nguyên nhân chân chính là bởi ở trong phòng lão thái thái bày trò mờ ám, phạm vào điều kỵ của chủ tử.

Chu ma ma vừa muốn hỏi kỹ, thì ngoài cửa có người tới báo: Nhậm Dao Hoa bị đuổi khỏi viện do làm lão thái thái tức giận.

Lúc ấy nàng vẫn còn giả bệnh nằm lì trong phòng vì bị Nhậm Dao Hoa đánh cho hai cái tát, nghe được tin kia trong lòng ngấm ngầm vui sướng.

Chu ma ma giúp Nhậm Dao Kỳ dò hỏi, biết được Nhậm Dao Hoa sở dĩ làm lão thái thái giận là bởi nàng đã hãm hại Nhậm Dao Ngọc, bị Ngũ thái thái vạch trần.

Về sau chuyện kia cũng không được sửa lại kết luận, đến tận lúc nàng rời khỏi Nhậm gia, lão thái thái vẫn luôn lãnh đạm với Nhậm Dao Ngọc.

Giờ nghĩ kỹ, những lời nàng tình cờ nghe được, cũng chưa chắc không phải sự thực. Bên người Phương di nương có một nha hoàn tên Kim Kết, tỷ tỷ ruột của Kim Kết là Kim Liên, chính là đại nha hoàn nhất đẳng trong phòng lão thái thái.

Chuyện này chưa chắc do một mình Nhậm Dao Hoa bày ra, nàng rất có thể bị người khác lợi dụng. Liên tưởng đến trong việc này, người duy nhất được lợi...

Nhậm Dao Kỳ đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Nhậm lão thái thái trầm giọng phân phó:

“Đi, gọi hai nha đầu kia vào đây. Người phụ trách lục soát trước đó cũng đưa tới.”

Quế ma ma vâng lời lui xuống.

Không bao lâu sau, hai nha hoàn vẫn đang quỳ bên ngoài bị bốn bà tử lực lưỡng nâng vào. Có lẽ do quỳ lâu lại bị lạnh, sắc mặt cả hai đã chuyển xanh tím, đến đứng còn không vững. Vừa bị buông tay liền ngã rạp xuống đất.

Nhậm lão thái thái nhìn hai người, thong thả nói:

“Trước kia Quế ma ma hỏi, các ngươi đều không chịu mở miệng. Giờ quỳ lâu như vậy, hẳn tỉnh táo ra phần nào.”

Ngũ thái thái cũng lạnh mặt răn dạy:

“Có người nói thấy các ngươi sáng sớm lén ôm đồ từ Vinh Hoa viện ra ngoài. Nay ở trước mặt lão thái thái, các ngươi nên thành thật khai báo. Đừng để đến khi liên lụy cả Bát tiểu thư cũng bị truy cứu. Tính tình ta các ngươi đều rõ, nô tài nào dám khi quân nghịch chủ, ta tuyệt đối không tha thứ. Đừng tưởng lão thái thái nhân từ nên sinh tâm lừa dối. Ra khỏi Vinh Hoa viện, các ngươi cũng đừng mong dễ sống."

Lời Lâm thị nghiêm khắc là thế, vậy mà hai nha đầu nghe xong càng thêm cúi đầu, hai đầu gối run rẩy, không dám hé môi.

Nhậm Dao Kỳ lặng lẽ liếc Lâm thị. Không lẽ Nhậm Dao Ngọc thật sự làm ra chuyện gì khiến lão thái thái tức giận? Lời Lâm thị vừa rồi, rõ ràng là bóng gió cảnh cáo hai nha hoàn phải cân nhắc kỹ càng trước khi mở miệng, nếu dám kéo Dao Ngọc vào, nàng sẽ không tha.

Nhậm lão thái thái híp mắt, liếc Lâm thị rồi quay lại nhìn hai nha đầu:

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Một trong hai nha hoàn run run, lắp bắp mở miệng:

“Bẩm... bẩm lão thái thái... bọn nô tỳ... bọn nô tỳ thực sự không có lấy đồ gì từ Vinh Hoa viện mang ra ngoài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play