Nghĩ tới đây, Nhậm Dao Kỳ lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Nhậm Dao Hoa.
Nhậm Dao Hoa đang cầm một chiếc bát khắc hình Phúc Sơn tinh xảo, chậm rãi uống cháo hạt sen long nhãn. Hai người vừa vặn ngồi đối diện, Nhậm Dao Hoa vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Nhậm Dao Kỳ, không khỏi chau mày, lộ vẻ khó chịu, trừng mắt liếc lại một cái.
Nhậm Dao Âm ngồi bên Nhậm Dao Kỳ thấy ánh mắt kia, liền quay sang liếc nhìn nàng, nhưng thấy Nhậm Dao Kỳ chỉ cúi đầu lặng lẽ dùng bữa, cũng không nói gì. Nàng biết hai người này từ trước tới nay vốn không hòa thuận, tưởng rằng lại đang làm mình làm mẩy, bèn cười cười bỏ qua.
Chờ khi Đại thái thái và Ngũ thái thái lần lượt buông đũa, đám tiểu bối cũng theo đó dừng bữa.
Lúc này đại nha hoàn Kim Liên bên cạnh lão thái thái bước tới truyền lời, nói lão thái thái muốn mọi người sau khi dùng cơm xong thì đến minh thính.
Chúng nữ không dám chậm trễ, để đám nha hoàn hầu hạ súc miệng, rửa tay, rồi theo sau Đại thái thái cùng tới minh thính.
Gian minh thính ở chính phòng Vinh Hoa viện rộng rãi sáng sủa. Lúc này Nhậm lão thái thái đang ngồi ở phía bắc, trên chiếc giường La Hán gỗ tử đàn khắc hoa, thong thả uống trà. Không thấy bóng dáng lão gia tử, hẳn đã sớm ra cửa.
Hiện giờ Nhậm gia có gia nghiệp lớn, Nhậm lão gia tử làm chủ một phủ, chuyện cần xử trí đương nhiên không ít.
Chúng nữ hành lễ xong liền ngồi tuần tự theo thứ bậc.
Nhậm lão thái thái đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt lướt qua một lượt, cuối cùng dừng ở Nhậm Dao Ngọc:
“Ngọc Nhi, lại đây.”
Nhậm Dao Ngọc thoáng nhìn tổ mẫu, nhưng nét mặt dịu dàng thường nhật của bà vốn đã như cười như không, khiến nàng khó đoán được tâm ý, liền rụt rè đứng dậy, ánh mắt không ngừng liếc sang mẫu thân.
Lâm thị đang nhỏ giọng trò chuyện với Đại thái thái, nhưng vẫn để tâm nữ nhi. Vừa nhận được ánh nhìn cầu cứu của Dao Ngọc, bèn âm thầm đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng cứ yên tâm tiến lên.
Nhậm Dao Ngọc hơi yên lòng, chậm rãi bước tới vài bước, dừng trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái dùng thanh âm ôn hòa hỏi:
“Hai nha hoàn quỳ ngoài kia là người hầu hạ bên cạnh ngươi?”
Nhậm Dao Ngọc liếc sang mẫu thân, nhẹ gật đầu.
“Ngươi có biết vì sao chúng bị phạt quỳ?”
Nàng lại theo bản năng muốn nhìn về phía Lâm thị, nào ngờ lão thái thái bất ngờ đập tay mạnh lên bàn nhỏ trên giường La Hán, cao giọng quát:
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi còn nhìn đi đâu?”
Dao Ngọc sợ tới mức toàn thân run lên, suýt nữa khóc òa. Bình thường tuy nàng hoạt bát, nhưng cứ hễ gặp tổ phụ tổ mẫu là không khác gì chuột thấy mèo, trước nay cũng không dám mở lời trước mặt lão thái thái. Tật xấu này dù đã bị Lâm thị nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng vẫn sửa mãi không xong.
Lâm thị thấy thế thì đau lòng, vội bước ra hòa giải:
“Nương, Dao Ngọc là vì không biết tại sao hai nha hoàn kia bị phạt, trong lòng sợ hãi, mới trộm quay về Kiêm Gia viện. Con bé vốn gan nhỏ, người đừng tức giận vì cái tật không dám mở miệng của nó.”
Sắc mặt lão thái thái trầm xuống:
“Đúng là bị ngươi chiều hư."
Lâm thị không hề sợ bị mắng, vội cười làm lành:
“Tức phụ biết sai rồi. Chi bằng đưa nó đến đây, nhờ nương quản giáo giúp một phen. Con nhớ tiểu muội Thời Giai năm xưa, người dạy dỗ ra sao thì nay con cũng nhờ nương dạy tôn nữ như vậy. Giờ trong thành Vân Dương ai mà không biết Thời Giai? Mỗi lần về ngoại gia, tổ mẫu và mẫu thân đều đem muội ấy ra để răn con một trận.”
Người nàng nhắc đến là tiểu nữ của Nhậm lão thái thái, Nhậm Thời Giai, gả cho trưởng tử của đường bá Lâm thị.
Lão thái thái nghe thế sắc mặt dịu đi mấy phần:
“Đã vậy, lúc ta dạy dỗ con bé, ngươi đừng có đứng bên cạnh đau lòng thay nữa.”
Lâm thị lập tức tiếp lời:
“Tức phụ nào có đau lòng gì nha đầu kia? Tức phụ là đau lòng nương thôi."
Lão thái thái hừ nhẹ, rồi quay đầu nhìn Nhậm Dao Ngọc:
“Sáng sớm hôm nay, có người thấy hai nha hoàn của ngươi lén ôm một bọc đồ ra khỏi sân.”
Dao Ngọc định nhìn về phía mẫu thân, nhưng cố nhịn lại, ấp úng nói:
“Tổ mẫu, ta… ta không biết…”
Lời dạy bảo Lâm thị dặn nàng từ trước đã sớm bị nàng quên sạch.
Lâm thị thầm trách nàng không nên thân, chỉ đành bước ra, nói:
“Mẫu thân, là ai thấy? Có thể gọi người đó đến hỏi cho rõ ràng không? Sáng sớm mùa đông, trời còn chưa rõ, lỡ nhìn nhầm cũng là chuyện thường. Biết đâu hai nha đầu chỉ ôm quần áo tắm rửa của Ngọc Nhi đi giặt?”
Nhậm Dao Kỳ vẫn luôn lặng im lắng nghe, đột nhiên sực nhớ. Đời trước sau khi nàng khỏi bệnh trở lại Vinh Hoa viện, cả Nhậm phủ không ai dám công khai bàn luận chuyện Nhậm Dao Ngọc bị đuổi đi, nhưng nàng từng nghe Chu ma ma nhắc tới một việc.
Việc ấy e rằng chính là điểm then chốt khiến Nhậm Dao Ngọc bị lão thái thái chán ghét, từ đó mất chỗ đứng trong Vinh Hoa viện.