Vừa mới đứng ổn chưa bao lâu, bên ngoài đã vang lên thanh âm đồng thanh thỉnh an, là bọn nha hoàn đang cúi người nghênh đón lão thái gia cùng lão thái thái.

Nhậm Dao Kỳ thoáng cứng đờ người, kế đó chậm rãi hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân buông lỏng.

Trong gian có mấy phụ tử đang ngồi, giờ cũng đồng loạt đứng dậy, tự mình chỉnh lý lại bàn bát. Đại thái thái đang bày biện chén đĩa cũng vội vã đặt xuống, vội vàng bước ra nghênh đón bên cửa tròn khắc hoa.

Nhậm Dao Kỳ cùng mọi người đều đồng thời khom mình đứng thẳng, hai tay rũ bên người, ánh mắt rủ xuống, không dám nhìn trực tiếp.

Chưa đợi Đại thái thái tới cửa, Nhậm lão thái gia và lão thái thái đã thong thả bước vào.

Năm nay Nhậm lão thái gia chừng năm mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn uy nghi, tinh thần sáng suốt, ánh mắt sắc bén như đuốc. Bên cạnh là Nhậm lão thái thái, dung mạo tròn đầy, tuy tuổi đã cao nhưng hai gò má vẫn ẩn hiện lúm đồng tiền, khiến gương mặt bà dù không cười cũng như hàm ý tươi cười, tăng thêm vài phần hiền hậu.

Nhậm Dao Kỳ cúi đầu, theo các trưởng bối trong nhà tiến lên hành lễ, quỳ gối dập đầu trước giường đất nơi hai người vừa an tọa.

Nàng hành lễ bái cẩn trọng, động tác chu toàn, sau đó nghe thanh âm trầm ổn như chuông đồng của Nhậm lão thái gia:

“Đều đứng lên cả đi.”

Không hiểu sao trong phút chốc ấy, nàng lại nhớ tới đời trước lúc rời khỏi Nhậm phủ. Khi ấy trên đỉnh đầu cũng là tiếng nói này, mang theo uy nghiêm nặng nề, dùng một giọng điệu như thể lẽ đương nhiên nói:

"Dù có rời khỏi Nhậm gia, ngươi cũng phải khắc ghi, là Nhậm gia cho ngươi cơm ăn áo mặc, cho ngươi trưởng thành không lo. Chỉ khi Nhậm gia vẫn còn vững vàng bất khuất, nữ nhi Nhậm gia như các ngươi mới có thể đứng vững gót chân bên ngoài."

Nàng không biết có phải mọi nữ nhi rời khỏi Nhậm gia đều phải nghe một hồi giáo huấn như thế. Nhưng khi ấy nàng chỉ thấy nực cười. Bởi đó là lần đầu tiên nàng được nghe có người đem vô sỉ nói ra bằng một giọng điệu đường hoàng đến vậy.

Nhậm lão thái gia tựa hồ đã quên mất, nàng rời phủ không phải để xuất giá, mà là bị phế bỏ, bị đưa đi.

Cả đời nàng bị hủy hoại, còn lão nhân này không đổi sắc mặt, dạy nàng phải tận hiếu tận trung, vì gia tộc phát huy một tia nhiệt tàn cuối cùng.

Tay nàng bị người nhẹ nhàng chọc một cái. Nhậm Dao Kỳ lập tức hồi thần, quay đầu nhìn liền thấy vẻ mặt ngạc nhiên xen lo lắng của tứ tiểu thư Nhậm Dao Âm.

Thì ra mọi người trong phòng đều đã đứng dậy, chỉ còn mỗi nàng vẫn còn quỳ gối bất động nơi đó.

Nhậm Dao Kỳ vội làm ra bộ dạng suy yếu, gắng sức đứng dậy. Nhậm Dao Âm bèn vươn tay đỡ nàng:

“Ngũ muội muội, có phải bệnh chưa khỏi hẳn?”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía nàng. Đại thái thái cũng nhanh chóng bước tới, đưa tay sờ trán nàng:

“Sao thế? Không phải đã nói là khỏi rồi?”

Nhậm Dao Kỳ âm thầm buông lỏng bàn tay đang siết chặt dưới tay áo, rồi thấp giọng đáp:

“Sáng nay vừa uống hết thang thuốc cuối cùng, chắc là dược hiệu còn sót, trong người có chút mềm yếu, bệnh thì quả thực đã khỏi hẳn.”

Nhậm lão thái thái nghe vậy đạm nhiên nói:

“Đã không thoải mái thì tới đây làm gì? Lẽ nào thiếu ngươi thỉnh an, lão thân ta sống không nổi?”

Đại thái thái vội cười hòa giải:

“Ngũ nha đầu hiếu thuận, vừa mới khỏe đã vội đến đây.”

Nhậm lão thái gia khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, thanh âm nhàn nhạt vang lên:

“Được rồi, để bọn nhỏ lui xuống đi dùng bữa.”

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play