Xuyên qua tường viện cao lớn lát ngói lưu ly của Vinh Hoa viện, vừa bước vào trong, đập vào mắt đầu tiên là một khối thạch Linh Bích nằm giữa ao cạn, hình dạng tựa dãy núi, được đặt tên là Thương Sơn hùng cứ.
Nghe nói khối đá này do gia chủ tiền nhiệm Nhậm Bảo Minh không tiếc tiêu phí một khoản bạc lớn, đặc biệt sai người từ đất An Huy ngàn dặm xa xôi vận chuyển về. Cũng bởi vậy được xem là một chỗ kỳ cảnh trong Nhậm phủ.
Vòng qua thạch Linh Bích chính là ba gian đại sảnh của Vinh Hoa viện. Ngày thường cửa đều đóng kín, chỉ khi lễ tết hoặc có yến hội mới được mở rộng toàn bộ. Lúc khách nhân đông, còn có thể mở thêm hai tòa viện hai bên để dùng tạm.
Xuyên qua đại sảnh là chính phòng của Vinh Hoa viện.
Nhậm lão thái thái Khâu thị có tính tình cổ quái, không thích hoa cỏ, chê hoa thắm liễu xanh khiến côn trùng bu bám. Bởi vậy trong đình viện không trồng một đóa hoa nào, chỉ có nền đá xanh chỉnh tề nối nhau trải dài. Đến mùa xuân hạ, đôi chỗ chân tường lác đác mọc ra vài cọng cỏ, nhưng vừa ló đầu đã bị đám bà tử quét sân trừ sạch.
Đại tuyết vừa ngừng được hai hôm, tuyết đọng chưa kịp tan, bị gió bắc thổi cứng thành băng. Trên đường đến, Nhậm Dao Kỳ chỉ có thể lựa hành lang hoặc nơi đã trải đệm rơm để bước đi.
Lúc này Vinh Hoa viện lại sạch sẽ dị thường, không hề thấy vết tích băng tuyết.
Trên nền đá xanh trước chính phòng, có hai tiểu nha hoàn tầm mười hai mười ba tuổi đang quỳ.
Hai người mặc đông phục màu lam đen của Nhậm phủ, là y phục của nha hoàn nhị đẳng. Trán chạm nền, quỳ gối đoan chính cung kính, chỉ là thân mình run rẩy như cành khô trụi lá đầu đông, không rõ vì lạnh hay vì sợ.
Nhậm Dao Kỳ bước chậm ngang qua hai người, lúc giẫm lên bậc đá dẫn vào chính phòng còn nghe rõ thanh âm mũi nghẹn, như hít nước sụt sịt.
Thanh Mai theo sát phía sau, thấy vậy liền thấp giọng nói bên tai Nhậm Dao Kỳ:
“Là nha đầu Phương Nhi cùng Hủy Nhi hầu hạ Bát tiểu thư.”
Trong giọng nàng không khó nghe ra một tia hưng phấn như đang xem trò hay.
Nhậm Dao Kỳ làm như không thấy, đứng chờ ngoài rèm, đợi bà tử trong viện vào thông báo.
Nhậm gia có quy củ nghiêm cẩn, đặc biệt là trong Vinh Hoa viện của Nhậm lão thái gia và lão thái thái, nếu không truyền lời cho phép, ai cũng không được tự tiện vào phòng. Ngay ngày Lý thị hồi phủ, cũng từng vì chưa được cho phép nên bị quỳ ngoài hành lang hơn một canh giờ.
May hôm nay lão thái thái không muốn làm khó nàng, bà tử nhanh chóng vào bẩm báo rồi vén rèm lên, nói:
“Ngũ tiểu thư, mời vào.”
Một luồng khí ấm trong phòng theo gió bay tới, Nhậm Dao Kỳ nhấc chân bước vào.
Chính viện gồm năm gian. Gian chính giữa là minh thính, giờ phút này trống rỗng, chỉ có hai tiểu nha hoàn đứng hầu bên cửa tròn khắc hoa ở gian bên phải.
Thấy Nhậm Dao Kỳ tiến tới, hai nha hoàn lập tức cúi mình hành lễ, rồi vén rèm gấm có thêu chữ "Phúc" cho nàng bước vào. Từ gian thứ bên phải lập tức truyền ra thanh âm sắp đặt mâm chén, kèm theo hương lạc nhàn nhạt.
Hiện giờ đã tới thời điểm lão thái gia cùng lão thái thái dùng điểm tâm.
Vãn bối trong Nhậm gia đều phải bụng đói mà đến thỉnh an, chờ hầu hạ trưởng bối xong xuôi mới có thể trở về dùng cơm.
Vừa bước vào, Nhậm Dao Kỳ liền thấy Đại thái thái Vương thị đang cùng trưởng tức Triệu thị sắp đặt bàn cơm trên giường đất.
Trên chiếc giường đất kê sát tường bắc đã bày biện hơn mười món điểm tâm lớn nhỏ, bên cạnh còn có nha hoàn nâng hộp đồ ăn chưa mở nắp đứng hầu.
Đại lão gia Nhậm Thời Trung dẫn theo tôn tử ngồi hai bên ghế gập gỗ, tam tiểu thư Nhậm Dao Hoa, tứ tiểu thư Nhậm Dao Âm cùng cửu tiểu thư Nhậm Dao Anh thì đứng dưới cửa sổ phía nam.
Tuy Nhậm Dao Hoa và Nhậm Dao Kỳ ở chung một viện, nhưng từ trước tới nay chưa từng cùng ra cùng vào khi tới Vinh Hoa viện thỉnh an. Trước kia khi Dao Hoa còn ở Nhậm gia, đến nửa tháng đều ở đông noãn các của Vinh Hoa viện, đến lúc chuyển qua Tử Vi viện thì mỗi ngày cũng tới sớm hơn Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ thu mắt nhìn quanh một vòng, rồi khom người hành lễ chào các trưởng bối.
Đại thái thái cười nói:
“Ngũ nha đầu đã khoẻ hơn chưa? Hôm qua lão thái thái còn dặn ngươi nên nghỉ thêm mấy ngày, việc thưa hầu sớm tối không cần vội.”
Nhậm Dao Kỳ đáp:
“Thân thể đã hồi phục. Nếu còn lười biếng không tới, chỉ e khó có thể nói được với trong ngoài.”
Vương thị mỉm cười gật đầu:
“Hài tử ngoan. Ngươi hồi phục nhanh như thế cũng nhờ công lao của Phương di nương. Đại bá mẫu là chưởng sự, nhưng việc thỉnh y hỏi dược lần này đều do nàng lo liệu chu toàn.”
Nhậm Dao Kỳ liếc nhìn Đại thái thái, chỉ cười nhẹ, cúi đầu đáp một tiếng “Vâng.”
Vị Vương thị này là thái thái đương gia của Nhậm phủ, xưa nay danh tiếng không tệ, xử sự công bằng, thưởng phạt rõ ràng.
Việc cần quản thì quản, không cần quản thì cũng không xen vào, luôn giữ chừng mực.
Công lao bà không chiếm, tất nhiên trách nhiệm cũng chẳng rơi vào đầu.
Sau khi hàn huyên đôi câu, Nhậm Dao Kỳ tiến về cửa sổ phía nam, đứng cùng một chỗ với Nhậm Dao Hoa và các muội muội khác, hướng tam tiểu thư Dao Hoa cùng tứ tiểu thư Dao Âm khom mình hành lễ.
Nhậm Dao Hoa như thường lệ làm như không thấy, Dao Âm thì lại dịu dàng mỉm cười đáp lễ, còn tiểu muội Dao Anh bĩu môi, qua quýt cúi đầu hành lễ, vẻ không cam lòng hiện rõ lên mặt.
Nhậm Dao Kỳ chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi đứng yên bên cạnh Dao Âm.