Nhậm lão thái thái đưa tay vẫy nhẹ, ánh mắt đảo qua một lượt đám vãn bối rồi chậm rãi nói:

“Dao Hoa, Dao Âm lưu trong phòng dùng bữa với ta. Còn lại đều lui xuống đi.”

Mọi người nghe vậy liền đồng loạt khom người cáo lui. Nhậm Dao Anh thì bĩu môi, đưa mắt liếc qua Nhậm Dao Hoa và Nhậm Dao Âm một cái, thần sắc mang vài phần không tình nguyện.

Ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng truyền vào một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, kế tiếp mành cửa khẽ lay, một phụ nhân chừng hai mươi mấy tuổi nắm tay một tiểu cô nương mặt mày ủ rũ bước vào.

Người phụ nhân kia khoác áo lông cáo tím nhạt thêu trăm điệp, váy dài sắc hạnh hoàng, trên đầu búi tóc nguyên bảo, ngọc bội đong đưa leng keng. Dung mạo nàng đoan trang tươi tắn, hai má mang lúm đồng tiền, thoáng có vài phần tương tự với Nhậm lão thái thái, vừa nhìn đã thấy mười phần hòa nhã.

“Hôm nay ta đến chậm sao?” Nàng làm bộ kinh ngạc nhìn một vòng, như thể chuyện bản thân tới muộn khiến người khác khó tin. Kế đó lập tức nở nụ cười điềm đạm:

“Phụ thân, mẫu thân, còn xin hai vị tha cho tức phụ một lần. Nhị vị lão nhân gia cũng biết, tức phụ ngày thường thỉnh an đều nghiêm cẩn đúng giờ, hôm nay hiếm có chút việc, mới thành ra như vậy.”

Nàng kéo theo tiểu cô nương bên cạnh, cùng nhau đứng nghiêm giữa phòng, cung kính quỳ xuống dập đầu.

Chờ mẫu nhi nàng đứng dậy, đám vãn bối cũng theo lễ tiến lên hành lễ, xưng một tiếng:

“Ngũ thẩm.”

Nhậm lão thái thái nhướng mày liếc nàng, chậm rãi nói:

“Ta còn tưởng quy củ trong phủ này sắp bị phế bỏ rồi. Một người hai người đều cáo ốm không đến, ta đang nghĩ bàn với lão gia tử xem có nên dứt khoát bỏ luôn quy củ thỉnh an sớm tối, cho vừa lòng các ngươi.”

Ngũ thái thái Lâm thị nghe vậy không hề lúng túng, trái lại che miệng cười duyên, dáng vẻ điệu đà đáng yêu:

“Nương sao lại nói vậy? Không biết người khác ra sao, nhưng nếu tức phụ không đến Vinh Hoa viện hầu hạ nương mỗi ngày, e là cả cơm cũng không nuốt trôi. Ngọc Nhi nhà ta cũng thế, phải không nào, Ngọc Nhi?”

Nàng kéo nhẹ ống tay áo nữ nhi. Bát tiểu thư Nhậm Dao Ngọc có dung mạo bảy tám phần tương tự với mẫu thân, nghe mẫu thân hỏi vậy thì vội ngẩng đầu nhìn lão thái thái, khẽ gật đầu.

Nhậm lão thái thái hừ nhẹ, sắc mặt vẫn như thường, hiển nhiên là không thật sự tức giận.

Lâm thị lại nói:

“Phụ thân, mẫu thân, để tức phụ hầu hạ hai vị dùng bữa.”

Dứt lời, nàng tháo luôn đôi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay xuống, giao cho nha hoàn bên cạnh, rồi tiến đến đứng bên người lão thái thái, đón lấy đôi đũa bạc, định phân thức ăn.

Nhậm lão thái thái trừng mắt liếc nàng:

“Được rồi, giờ còn bày ra dáng ngoan ngoãn gì nữa? Vướng tay vướng chân! Ở đây không cần ngươi, để đại tẩu ngươi và đám tức phụ chất nhi lo liệu.”

Lâm thị mím môi cười duyên, không hề kiên trì, ngoan ngoãn đem đôi đũa bạc trả cho Đại thái thái, còn cười nói:

“Mẫu thân ghét bỏ con vụng về lỗ mãng thôi, chứ đại tẩu xưa nay luôn là người khiến nương vui lòng hơn con nhiều.”

Đại thái thái chỉ mỉm cười khiêm nhường, cũng không tranh biện.

Lúc này ánh mắt Nhậm lão thái thái chuyển từ Lâm thị sang Nhậm Dao Ngọc, từ khi vào cửa đến giờ vẫn đứng có phần cứng ngắc, lại thường xuyên liếc nhìn ra phía cửa sổ phía Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play