Nhậm Dao Kỳ thấy những điều cần nói đều đã nói hết, liền đứng dậy cáo từ:
"Canh giờ đã không còn sớm, ta xin phép lui về trước.”
Gần đây thân thể nàng chưa được khỏe, hằng đêm đều dùng thuốc xong là nằm nghỉ, hôm nay không những qua giờ ngủ thường lệ, lại nói nhiều lời như vậy, hiện đã mỏi mệt vô cùng.
Tuần ma ma thấy nàng bước đi có phần lảo đảo, đoán chừng thân thể vẫn chưa hoàn toàn khoẻ, bèn vội phân phó Hỉ Nhi lên đỡ:
"Ngũ tiểu thư, để Hỉ Nhi đưa ngài về phòng. Đêm nay cứ cho nàng canh đêm hầu hạ bên cạnh. Ngài còn yếu, lại thêm những kẻ hầu hạ kia không đáng tin, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Nhậm Dao Kỳ để mặc cho Tuần ma ma giúp mình chỉnh sửa áo khoác và trùm đầu, nhẹ giọng đáp:
"Hỉ Nhi tỷ tỷ đưa ta xong thì nên quay lại hầu hạ mẫu thân. Các người mới trở về, trong Tử Vi viện lắm người ngoài, nhân thủ vốn đã không đủ. Hai nha hoàn bên ta là người Phương di nương an bài, nhưng chính bởi vậy nên không dám khinh thường lời ta. Các nàng đã hầu hạ ta một thời gian, cũng chưa từng làm sai chuyện lớn. Huống hồ bệnh của ta đã thuyên giảm, đâu thể so với mẫu thân cần người chăm sóc cẩn trọng?”
Tuần ma ma nghe vậy, thần sắc hòa hoãn, mỉm cười nói:
"Bên cạnh thái thái còn có nô tỳ, ngũ tiểu thư cứ yên tâm.”
Nhậm Dao Kỳ vẫn kiên trì lắc đầu:
"Lúc này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cứ tạm như vậy đi, qua vài ngày nếu thân thể ta vẫn chưa khá, ma ma lại để Hỉ Nhi tới cũng không muộn.”
Tuần ma ma là người phu nhân tín nhiệm nhất, còn Hỉ Nhi, Thước Nhi cùng với Oanh Nhi, Chu Nhi bị điều đi ngoại viện, đều là tâm phúc do bà đích thân đào tạo. Người như thế vẫn nên lưu lại bên cạnh phu nhân mới thỏa đáng.
Thấy Nhậm Dao Kỳ kiên quyết, Tuần ma ma cũng không tiện nói thêm, chỉ đích thân đưa nàng ra đến cửa, mãi tới khi trông thấy nàng được mấy tiểu nha hoàn vây quanh, bóng dáng dần khuất, bà mới quay người trở về chính phòng.
Vào trong, thấy Nhậm Dao Hoa vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, trong tay cầm chiếc kéo nhỏ cắt vào tim đèn, khều khều ngọn lửa lay động trên chân nến sứ Thanh Hoa, khiến ánh sáng chập chờn, mờ ảo bất định.
Tuần ma ma thở dài, bước tới nhẹ nhàng lấy kéo khỏi tay nàng:
"Tam tiểu thư, coi chừng đứt tay.”
Nhậm Dao Hoa từ trước đến nay kính trọng lão bộc theo mẫu thân bao năm, nên cũng không tỏ thái độ gì.
Tuần ma ma dặn dò:
"Ngày mai nếu Phương di nương tới thỉnh an phu nhân rồi ngỏ lời xin hầu bệnh, thì cứ để thái thái tìm cớ thoái thác. Di nương có tâm cơ giảo hoạt, thái thái lại nhân hậu mềm lòng, chẳng may bị ám toán cũng không hay. Tam tiểu thư có thể trấn áp nàng, nhưng rốt cuộc thân phận bất tiện. Trong nhà nào có chuyện đích nữ đứng ra giáo huấn thiếp thất của phụ thân? Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của ngài.”
Nhậm Dao Hoa nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Nàng vốn không sợ tiếng xấu truyền đi, nhưng lời Nhậm Dao Kỳ nói cũng không phải không có lý. Hiện tại đúng là không đáng để rơi vào bẫy rập của tiện nhân kia. Muốn xử trí bà ta, sau này còn có vô số cơ hội.
Tuần ma ma lắc đầu:
"Phương di nương đúng là tính toán sâu xa. Ta không ngờ bà ta lại hiểm độc đến thế. Nếu tam tiểu thư không may trúng kế, thanh danh bị hủy, chẳng những thất sủng với lão thái thái, còn dễ đắc tội với chủ tử các phòng trong phủ. Tử Vi viện mất đi chỗ dựa là ngài, ngày tháng về sau của phu nhân nhất định càng thêm gian nan. Tới lúc đó, tam phòng chúng ta từ trên xuống dưới đều rơi vào tay di nương, mặc bà ta bài bố."
Nghĩ đến đây, Tuần ma ma không khỏi rùng mình một cái, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Phương di nương tính kế để tam tiểu thư đắc tội với các thái thái và bà tử bên họ, nhưng bà biết rõ những người kia trước mặt các chủ tử là tay chân đắc lực, tới thời khắc mấu chốt, tác dụng không thể xem thường.
“Khoản nợ này, ta nhất định nhớ kỹ!” Trong đôi mắt còn phảng phất vẻ ngây ngô của Nhậm Dao Hoa chợt lóe lên tia sắc lạnh tàn khốc. Tuần ma ma bất giác rùng mình, không khỏi lo lắng trong lòng.
"Tam tiểu thư, ngũ tiểu thư nay đã biết nghĩ cho ngài như vậy, sau này tỷ muội hai người cũng nên hòa thuận hơn mới phải." Tuần ma ma nhẹ giọng khuyên.
Nhậm Dao Hoa liếc bà, lạnh lùng nói:
"Nàng tính kế để ta bị đuổi ra khỏi phủ, khoản nợ ấy liền tính xong như thế sao?”
Tuần ma ma nghẹn lời, chỉ có thể dè dặt nói:
"Khi ấy ngũ tiểu thư mới chỉ chín tuổi, Phương di nương lại gian xảo đa đoan, nàng phân không rõ thị phi, bị người lợi dụng cũng là chuyện dễ hiểu. Hôm nay nàng nói những lời ấy, không câu nào không nghĩ cho ngài. Hai người là tỷ muội ruột thịt, lẽ ra nên tương trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực. Nếu không, chẳng phải đúng như ý nguyện của nữ nhân kia, khiến mẫu thân các ngài phải âm thầm rơi lệ vì bất hòa giữa cốt nhục?”
Nhậm Dao Hoa không nói gì, mặt không biểu cảm, ngồi đó lặng im.
Tuần ma ma dè dặt quan sát sắc mặt nàng, định lên tiếng khuyên thêm, thì Nhậm Dao Hoa đã đứng dậy:
"Một ngày một đêm đường dài, mọi người đều mệt mỏi. Hôm nay nghỉ sớm đi. Ta trở về nghỉ, sáng mai lại đến thăm mẫu thân.”
Thấy nàng đã có chủ ý, Tuần ma ma đành tạm gác lời khuyên trong lòng, thầm nhủ đợi sau này tìm cơ hội sẽ dần dần khuyên nhủ thêm. Hai vị tiểu thư này, một người quả quyết, một người thông tuệ, nếu có thể đồng tâm hiệp lực, nào cần e sợ gì một Phương di nương?
Sáng hôm sau, Nhậm Dao Kỳ bởi vì đêm trước bị gió lùa, khi tỉnh dậy thì đầu óc còn chút mê man, thân thể cũng uể oải lạ thường.