Oanh Nhi cùng Chu Nhi bị gả cho hai gã sai vặt ngoại viện, từ đó trở thành những hạ nhân phổ thông ở ngoại viện.
Nhậm phủ từ xưa nội ngoại phân minh, người ở ngoại viện tuy rằng có thể phận bạc cả đời làm việc tại phủ, nhưng muốn bước chân vào nơi đình đài lầu các, ngõ liễu hoa thêu như nội viện, đúng là chuyện cực khó.
Tuần ma ma cảm thán:
"Nói ‘trước khác nay khác’ quả thật không sai. Nay chúng ta đã trở về, để xem di nương còn vọng tưởng có thể tiếp tục vươn tay dài như trước."
Nhậm Dao Hoa nhếch môi cười lạnh lẽo:
"Ngày mai ta sẽ an bài lại toàn bộ người trong viện, những kẻ trước đây gió chiều nào theo chiều ấy, cùng với đám nô tài phản chủ kia, đều phải cuốn gói cút khỏi Tử Vi viện.”
Tuần ma ma khuyên nhủ:
"Tam tiểu thư, chúng ta mới vừa trở về, chuyện này chi bằng khoan xử trí? Người mang về rốt cuộc cũng không nhiều, viện này lại cần có người trông coi, nếu muốn tuyển chọn lại, hoặc mua thêm người mới, cần bẩm báo trước với lão thái thái cùng đại thái thái. Huống hồ đuổi người phải có lý do, không thể vô cớ khai trừ, nếu làm thế, không những khiến hạ nhân lạnh tâm, phía lão thái thái cũng khó ăn nói.”
Nhậm Dao Hoa đã sớm hận Phương di nương cực điểm, vừa nghe Tuần ma ma nói thế bèn nhíu mày:
"Tổ mẫu bên kia để ta đi nói là được. Còn như lý do, có gì khó? Lười nhác, nhiều chuyện, ăn cắp, bất kính chủ tử… chỉ cần ta đã định tội, bọn họ còn có thể phản bác được sao?”
Tuần ma ma muốn nói thêm, Nhậm Dao Kỳ đột nhiên cất tiếng:
"Tam tỷ, tỷ muốn đắc tội với toàn bộ Nhậm phủ rồi mới vừa lòng."
Nhậm Dao Hoa lạnh lùng nhìn nàng, nhưng Nhậm Dao Kỳ làm như không thấy, bình tĩnh nói tiếp:
"Phương di nương là người an bài lại nhân sự trong Tử Vi viện, nhưng trừ Chu ma ma bên cạnh ta cùng hai nha hoàn của ta ra, phần lớn người trong viện hiện nay cũng không phải thực sự là người của di nương.”
Tuần ma ma nhíu mày:
"Không phải người của di nương? Theo lý thì đúng, chỉ mới hơn một năm, nàng đâu có bản lĩnh lớn đến vậy."
Quản người cần tích lũy nhân mạch, Tuần ma ma theo hầu Lý thị hơn mười năm, cũng chỉ gom góp được mười mấy tâm phúc, ấy vậy còn bị ép đuổi mất hai người. Chủ mẫu các phòng của Nhậm phủ đều không phải hạng dễ chơi, sao có thể để mặc Phương di nương mở rộng thế lực?
Nhậm Dao Kỳ gật đầu:
"Nay những người trong Tử Vi viện phần lớn là năm ngoái từ các thôn trang tuyển chọn đến.”
Nhậm Dao Hoa cười lạnh, liếc nàng:
"Viện này là do di nương quản, người do bà ta chọn, cho dù trước kia không có giao tình thì giờ đã theo bà ta, đương nhiên là người của bà ta."
Tuy Nhậm Dao Hoa có tính tình cương liệt, nhưng không phải hạng hồ đồ. Tuy tuổi chưa lớn nhưng từ nhỏ đã thay mẫu thân yếu đuối xử lý việc nhà, cũng có chủ kiến riêng.
Nhậm Dao Kỳ không phản bác, chỉ gật đầu:
"Tam tỷ nói không sai. Những người đó không thân cận với di nương, nhưng nay nhàn việc lương hậu, trong lòng tất cảm kích, cho nên lời tán tụng di nương trong miệng đám hạ nhân càng ngày càng nhiều.”
Lý thị cùng Nhậm Dao Hoa ở thôn trang một năm, chủ tử vắng mặt mà tiền tiêu vẫn như cũ, Phương di nương không hề cắt xén, thành ra Tử Vi viện trở thành nơi ai cũng muốn đến. Danh tiếng Phương di nương trong phủ cũng vì vậy vang xa.
Sắc mặt Nhậm Dao Hoa càng thêm khó coi, nhưng không lập tức phản bác.
Lúc này, đại nha hoàn Hỉ Nhi không nhịn được hỏi:
"Lúc đầu Ngũ tiểu thư nói những người đó không phải người của Phương di nương. Giờ lại nói là người của di nương. Rốt cuộc là phải hay không phải?”
Nhậm Dao Kỳ suy nghĩ rồi nhẹ giọng đáp:
"Tuy rằng đều do Phương di nương chọn từ các thôn trang, nhưng phần lớn những người này đều có thân thích trong viện các vị thái thái. Ví như: Ngưu tẩu tử trông giữ chìa khóa cổng viện chúng ta, tẩu tử nàng là tức phụ của Quế ma ma bên lão thái thái; Liễu Nhi chuyên trách trà nước tiếp khách là muội muội ruột của Thu Phân, đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Đại thái thái; còn Lưu bà tử phụ trách nước nóng hậu viện vốn là bà tử gác cổng ngoại viện Nhậm phủ, tôn nữ bà ta hiện giờ đang làm quản sự bên Ngũ thái thái.”
Tuần ma ma vốn lăn lộn nhiều năm trong hậu viện, nghe vài câu như vậy liền hiểu ngay tầng tầng mối quan hệ, trong lòng dậy sóng khó lường.
Thước Nhi kinh ngạc:
"Di nương dùng người của Tử Vi viện để tạo ân tình với các phòng khác trong phủ."
Nhậm Dao Kỳ lắc đầu, đưa mắt nhìn Nhậm Dao Hoa.
Nhậm Dao Hoa mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn vài phần quật cường, trong mắt thì lửa giận như thiêu.
Nhậm Dao Kỳ tiếp lời:
"Bà ta làm vậy để lấy lòng lão thái thái cùng các phòng, nhưng mục đích chính lại không chỉ có thế.”
Chúng nhân nghe vậy, ánh mắt đều dồn về phía nàng. Nhậm Dao Kỳ vẫn giữ bình thản, nhìn Nhậm Dao Hoa nói:
"Bà ta nhắm vào tam tỷ và mẫu thân.”
Bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc, nàng thong thả tiếp lời:
"Di nương đoán được tam tỷ có tính tình cương trực, tất nhiên không dung người do bà ta an bài, cho nên đã sớm dự liệu sau khi tỷ trở về, sẽ ra tay thanh tẩy nội viện. Những người này vốn không có liên hệ gì với di nương, bị đuổi đi bà ta cũng không đau lòng. Trái lại nhờ đó kết giao được ân tình với các phòng khác, còn tỷ lại vì việc ấy nên đắc tội khắp nơi trong phủ.”
Nhậm Dao Hoa là nữ nhi Nhậm phủ, được lão thái thái thiên vị mấy phần, nên sớm muộn cũng sẽ trở về. Phương di nương hiểu rõ điểm ấy, chưa từng ôm mộng đuổi mẫu tử Lý thị khỏi phủ.
Bà là thiếp, dù có sinh nhi tử cũng không thể được nâng làm chính thê, bởi thế điều bà muốn chính là quyền lực trong tay tam phòng.
Tức là: dù cho Lý thị cùng Nhậm Dao Hoa trở về Nhậm phủ, cũng không thể lay động được địa vị bà hiện có.
Hỉ Nhi nghe xong, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Cái đồ tiện phụ đê tiện vô sỉ."