Nhậm Dao Hoa dùng ánh mắt khó dò dừng trên người Nhậm Dao Kỳ thật lâu, rồi khẽ nhếch môi, cười lạnh mang theo ý châm chọc:

"Ta còn tưởng ngươi cùng Phương di nương có giao tình sâu đậm, huynh muội tình thâm với lục đệ, bởi thế mới không đành lòng thấy bọn họ bị ta làm khó. Nhưng ngươi đã quên rồi sao? Khi xưa là ai ở trước mặt tổ phụ tổ mẫu làm bộ làm tịch, khăng khăng nói ta đẩy lục đệ rơi xuống nước?”

Nhậm Dao Kỳ rũ mắt, không nói lời nào. Đây chính là khúc mắc giữa nàng và Nhậm Dao Hoa, giải thích chỉ vô ích.

Huống hồ băng dày ba thước, đâu phải vì một ngày lạnh mà thành? Nàng chưa từng trông mong hôm nay có thể hóa giải oán hận giữa hai người.

Nàng chỉ khẽ thở dài:

"Coi như ta không muốn để mẫu thân bị liên lụy nữa đi.”

Đúng lúc ấy, Tuần ma ma dẫn theo bốn nha hoàn bưng ấm đồng, thau nước, khăn mặt và hòm thuốc bước vào. Bà hướng hai tiểu thư cúi người hành lễ:

"Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư, nô tỳ đã sai bốn bà tử đưa Phương di nương hồi Phương Phỉ viện.”

Phương di nương là thiếp của phụ thân các nàng, nhưng không ở tại Tử Vi viện, một mình bà mang theo nhi nữ cư trú tại một tiểu viện riêng biệt. Dù chỉ là viện nhỏ, nhưng cũng xem như có thể diện.

Nhậm Dao Kỳ gật đầu. Tuần ma ma chỉ huy nha hoàn đặt ấm đồng, thau nước lên chiếc bàn nhỏ bên chậu mai. Hai tiểu nha hoàn hành lễ xong liền lui ra, trong phòng còn lại hai đại nha hoàn bên Lý thị.

Tuần ma ma nói:

"Ngũ tiểu thư, nô tỳ đắp khăn nóng cho ngài một lát, nếu không lát nữa ra gió, buổi tối e là không được khoẻ.”

Nhậm Dao Kỳ gật đầu, ngồi xuống giường đất.

Đại nha hoàn Hỉ Nhi vắt khô khăn ướt, đưa cho Tuần ma ma. Tuần ma ma đón lấy, cẩn thận đắp lên mặt Nhậm Dao Kỳ.

Khăn mặt mang theo hơi nóng áp lên da khiến nàng không khỏi nghiêng đầu, Tuần ma ma vội trấn an:

"Ngũ tiểu thư kiên nhẫn một chút, đắp lát nữa là ổn, ngài đừng động đậy.”

Nhậm Dao Kỳ an tĩnh ngồi yên, không nhúc nhích nữa. Dù sao nàng cũng không còn là đứa bé mười tuổi, chút đau đớn ấy cũng dễ chịu đựng.

Hai nha hoàn Hỉ Nhi và Thước Nhi liếc nhau, rồi cúi đầu thấp xuống. Một người chuẩn bị thuốc, một người vắt khăn chờ thay lượt kế tiếp.

Nhậm Dao Hoa vẫn chưa rời đi, ngồi ở bên kia giường đất, nhỏ giọng cùng Tuần ma ma nói về bệnh tình của Lý thị.

Nhậm Dao Kỳ không lên tiếng, lặng lẽ lắng nghe, lúc này mới biết dọc đường Lý thị bị nhiễm phong hàn, lại cố ý đến sân của Nhậm lão thái thái quỳ hồi lâu, bởi vậy bệnh càng thêm trầm trọng. Đại phu xem qua, chẩn đoán phong hàn nhập thể, đã viết phương thuốc trị bệnh.

Đời trước, khi đó nàng cũng đang phát bệnh, không hay biết chuyện mẫu thân bị phong hàn, càng không ai nói với nàng. Sau khi nàng khỏi hẳn, vừa vào thỉnh an mẫu thân, đã bị Nhậm Dao Hoa đánh cgo hai bạt tai rồi đuổi ra ngoài.

Nghĩ lại, lúc ấy nàng nằm bệnh bốn, năm ngày, chờ khỏi thì Lý thị cũng đã khoẻ. Xem ra bệnh này của mẫu thân cũng không phải trọng bệnh.

Nhậm Dao Kỳ thầm nghĩ, ngày mai nên tìm Tuần ma ma xin đơn thuốc của đại phu xem qua một lượt.

Tuần ma ma thay khăn nóng vài lần, sau đó nhận thuốc mỡ từ tay Thước Nhi, nhẹ nhàng thoa lên má Nhậm Dao Kỳ. Nàng ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc bà bôi thuốc.

Tuần ma ma nhìn kỹ sắc mặt nàng, khẽ nhíu mày:

"Ngũ tiểu thư, ngài có phải bị bệnh rồi không? Nhìn mặt hơi sưng, môi cũng không được tươi tắn như mọi khi. Lúc nãy ngài không ra cửa nghênh đón thái thái, nô tỳ đoán là có duyên cớ.”

Nhậm Dao Kỳ dừng một chút, rồi gật đầu:

"Mấy ngày trước có bệnh, nhưng nay đã khá hơn, chỉ cần uống thêm hai thang thuốc là khỏi hẳn.”

Tuần ma ma nghe xong, vừa đau lòng vừa giận:

"Ngũ tiểu thư đã sinh bệnh sao có thể ra gió? Bên cạnh không có ai ngăn cản sao? Bà tử, nha hoàn đâu hết rồi?”

Nói tới đây, sắc mặt Tuần ma ma liền trầm xuống:

"Ngài nói đã bệnh một thời gian? Thế mà chúng ta ở thôn trang hoàn toàn không hay biết, người giữ lại trong phủ không hề đưa thư báo tin.”

Nhậm Dao Kỳ nhẹ giọng:

"Tháng trước thời tiết lúc nóng lúc lạnh nên dễ sinh bệnh.”

Cuối thu vừa qua, thời tiết phương bắc thất thường, nóng lạnh đan xen, dễ khiến người nhiễm phong hàn.

Tuần ma ma chau mày nhìn sang Nhậm Dao Hoa, thấy sắc mặt nàng đã lạnh như băng, trầm giọng nói:

"Xem ra người Tử Vi viện này đã sớm quên mình họ gì rồi."

Tuần ma ma thở dài:

"Chúng ta đi được một năm, lão thái thái giao Tử Vi viện cho di nương quản lý, tự nhiên là trước sau khác biệt. Khi xưa còn định lưu lại Oanh Nhi và Chu Nhi, hai đứa đó tính tình trầm ổn, theo hầu thái thái nhiều năm, giữ trông viện là thích hợp nhất. Nếu trong phủ có gì, còn có thể kịp thời đưa tin đến thôn trang. Nào ngờ lão thái thái vội vàng gả hai đứa đi, hiện giờ muốn vào nội viện cũng khó. Thật sự đáng tiếc.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play