Văn Thấm Tuyết nói xong liền cầm điện thoại đi gọi, lúc rời phòng, Văn Ánh vẫn nghe thấy bà lẩm bẩm:

“Đã qua hai đời đều bình thường, sao đến đời thứ ba lại xảy ra chuyện rồi.”

Có khi nào… liên quan tới cái mặt quỷ lúc nãy? Văn Ánh nhớ đến cặp “sừng” mọc trên đầu mình, trong lòng hơi chột dạ.

Lúc nãy, lượng ma khí khổng lồ tụ tập đã kích phát phản ứng ma lực mạnh mẽ. Ở cổng khu dân cư, nhóm người kia lập tức chú ý tới. Chỉ trong nháy mắt, từ mức báo động cấp thấp tăng thẳng lên mức cao cấp. Nhờ vậy, bọn họ gần như không còn hơi sức để cãi nhau với bảo vệ. Máy quét tam giác cảnh báo cũng bị hiện tượng “nhiễu loạn” giống như máy tính bị virus tấn công, thế là không ai rảnh mà lao vào.

Người cầm đầu cau mày ra lệnh, không tiếp tục dây dưa với bảo vệ nữa. Những người khác cũng vội vàng rút đi.

“Ngụy học trưởng, giờ chúng ta làm gì? Có cần gọi thầy tới không?” Một người vừa chạy vừa hỏi, giọng run run.

“Ngụy học trưởng, chúng ta đang chạy đi đâu vậy?” Người khác thì hoang mang.

Ngụy học trưởng trông không giống kiểu nói nhiều, nhưng so với mấy người kia lại tỉnh táo hơn hẳn. Anh mặc đồ đơn giản kiểu lao động, nhưng bắp tay bắp vai nổi cuồn cuộn, khí thế mạnh mẽ.

“Tìm chỗ nào không bị theo dõi, rồi chúng ta thu thập thông tin.”

Trên mặt anh vẫn còn một chút vẻ cảnh giác, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú như đang gặp chuyện mạo hiểm. Cái bình tĩnh này khiến mọi người yên tâm hẳn.

“Không hổ là học trưởng năm 4, top đầu của khóa.” 

“Học trưởng đúng là trấn định thật, cái định lực này… em thì sắp tè ra quần rồi, ác ma cao cấp đó nha!”

“Ác ma trung cấp thôi cũng đủ một bàn tay nghiền nát bọn mình rồi.”

Ngụy Nhiên Phong vừa chạy vừa quét mắt quan sát biểu cảm của từng người, coi như tạm thời trấn an được đám “gà con” này. Nhưng… trong mắt anh lại ánh lên một tia phức tạp — gặp phải ác ma cao cấp thì đúng là khó thoát chết.

“ Ác ma sư chính thức trong tay đều có thiết bị cảnh báo. Chắc chắn giờ bọn họ đã nhận được tín hiệu. Việc của chúng ta là phải chạy trước khi bọn họ tới, bảo vệ người dân ở đây. Nhớ kỹ!" Ngụy Nhiên Phong nghiêm giọng, ngữ khí đầy nguy hiểm, “Tuyệt đối không được đối đầu trực diện với ác ma cao cấp! Gặp thì chạy ngay!”

Đám “gà con” vốn còn hăng máu phun nước miếng, giờ lần đầu thấy học trưởng nói chuyện với giọng nghiêm như vậy liền im bặt.

“Giờ để tôi xem trong khu này chỗ nào tường không có camera theo dõi…”

“ Ách…”

 

Bên này, Văn Ánh hắt hơi một cái, lòng thấy có điềm chẳng lành. Đứng trước gương trong phòng, cậu nhìn mãi mà vẫn thấy không quen nổi “bộ dạng” hiện tại của mình. Từ một nam sinh bình thường tóc ngắn, giờ tóc đã dài tới tận eo, lại còn bạc trắng sáng lóa. Ngay cả đôi mắt cũng biến thành một màu trắng ngà như thủy tinh.

Văn Ánh cảm giác toàn thân mình như phát sáng, trắng đến chói mắt. Cả người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ở hông, làn da trắng đến mức nhìn phát biết còn sáng hơn cả trước kia.

Khó chịu nhất vẫn là thứ mọc trên đầu và sau lưng — hai cái sừng màu bạc trắng, phần trên sừng thì trong suốt như băng tuyết, còn phía sau là một đôi cánh, cũng bạc trắng nhưng không trong suốt. Sau cánh lại mọc thêm một cái đuôi, chóp đuôi là hình tam giác màu vàng.

Cái “combo” này, tuy có chút điểm đen, nhưng nhìn phát biết ngay là ác ma…hàng chính hãng.

Văn Ánh soi gương, nhìn cái mặt mình thế nào cũng thấy vừa hung vừa dữ, chẳng có chút dễ thương nào.

Văn Thiên Tuyết gọi điện xong thì bước vào, vừa tới cửa đã thấy rõ đôi cánh bạc trắng cùng cái đuôi của con trai. Dù từng nghe cha mình kể về chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy một ác ma thật sự.

Đúng là cô từng thấy ảnh chụp hình thái ác ma của ông mình, nhưng đó chỉ là tấm ảnh giấy, lại còn được ông khóa trong tận năm cái két sắt. Lúc ấy, cô nhìn ông mở từng lớp khóa sắt một cách cực kỳ nghiêm túc, lấy ra tấm ảnh cho cô xem vài giây rồi lập tức khóa lại như cũ.

“Này, con trai, cảm giác có cánh thế nào?” — Văn Thiên Tuyết, với bản năng nhà biên kịch, lập tức đưa tay sờ thử đôi cánh, như đang tìm cảm hứng cho kịch bản mới.

Văn Ánh mặt không cảm xúc:

“Mẹ à… bây giờ có thể đừng lấy con làm nguồn cảm hứng kịch bản được không?”

Văn Thiên Tuyết hừ một tiếng, rút tay lại như trả đũa:

“Ông cố sắp tới rồi, lát nữa mà có tiếng chuông cửa thì đừng mở, để ông mở.”

“Vì sao?”

Văn Thiên Tuyết quay đầu lại, nói:

“Không biết, ông cúp máy cái rụp, giọng thì gấp gáp lắm.”

Văn Ánh xoay xoay tấm thẻ trong tay, chìa cho Văn Thiên Tuyết xem:

“Mẹ, mẹ biết cái này là gì không?”

“Một cái thẻ ngân hàng bình thường thôi mà?” — Văn Thiên Tuyết nhìn lướt qua, đáp liền, “Con mới làm à?”

Văn Ánh chậm rãi lắc đầu, không nói tiếp. Cái này chính là lúc nãy từ trạng thái kỳ quái biến trở lại mới thấy, nằm ngay trên sàn nhà dưới tay cậu.

Nhìn kỹ — đây là một thẻ “quái vật” cấp R, hình là cái mặt quỷ đen sì, dưới cùng còn ghi rõ kỹ năng: “Cầu lửa”.

Nhìn tấm thẻ lại nhớ tới cái mặt quỷ kia, Văn Ánh liếc sang đống thú bông cháy xém trong tủ, thở dài — đúng là một buổi tối vận động “quá sức” mới về nhà.

Bên ngoài, gió to kéo theo bụi tuyết quất ào ào. Văn Thiên Tuyết bước tới mở cửa sổ, hít một hơi không khí mát lạnh rồi cảm khái:

“Hình như sắp mưa to, không khí thật là dễ chịu.”

Văn Ánh do dự — có nên nói với mẹ là hình như ngoài kia còn có xác một con mèo không? Nhưng rồi cậu nuốt lại.

Lúc này Lâm Thiên Bảo tỉnh dậy, miệng ậm ừ mấy tiếng chưa rõ, ngồi dậy, vừa khéo chạm mắt với Văn Ánh. Cậu vẫy tay:

“Ba ơi~”

“A—!” — Lâm Thiên Bảo hét lên, nhưng bị Văn Thiên Tuyết nhanh tay bịt miệng.

“Nghe em nói này, đây là con trai chúng ta.” — Văn Thiên Tuyết tuyên bố.

“Co…tra ?” — Con trai?

Lâm Thiên Bảo nhìn kỹ lại. Ừ thì đúng là gương mặt con trai họ, nhưng cái bộ dạng yêu quái này… Khi Văn Thiên Tuyết buông tay, ông vẫn thấp thỏm hỏi:

“Chuyện gì vậy? Tiểu Ánh bị yêu quái nhập hay là… dính phải thứ gì không sạch sẽ?”

“Ba, con vẫn là con đây.” — Văn Ánh mở miệng, một câu đã dập tắt mọi suy nghĩ hoang đường của ông.

Lâm Thiên Bảo bỗng tò mò, rón rén đi vòng sang bên cạnh, bắt chước y hệt Văn Thiên Tuyết lúc nãy, đưa tay chạm vào đôi cánh bạc của con.

Cánh màu bạc xen vàng rung nhẹ, lông xòe ra càng rõ, khiến Lâm Thiên Bảo phải thốt lên:

“Không sai… đây chính là cánh ác ma!”

Văn Thấm Tuyết kéo Lâm Thiên Bảo sang bên, ho khan một tiếng lấy dáng nghiêm túc:

“Lâm Thiên Bảo, có chuyện này em muốn nói với anh… liên quan tới gia tộc em.”

“Chẳng lẽ… em cũng là yêu quái?!” — Lâm Thiên Bảo thất thần, giọng run run.

Văn Thấm Tuyết: “… Em thì là gì được, yên tâm đi, em chỉ là người thường.”

Lâm Thiên Bảo lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ông cố của Văn Ánh tới nhanh đến mức đáng sợ. Bình thường lái xe phải mười lăm phút mới tới nơi, ông chỉ mất có năm phút đã đứng trước cửa nhà, Văn Thấm Tuyết vội mở cửa cho ông.

Cụ ông này, bên ngoài thì được xưng là đã 90 tuổi, tóc bạc râu bạc, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn lạ thường, chẳng giống một ông cụ nonagen nào cả. Ông vừa bước vào nhà, không nói câu nào với Văn Thấm Tuyết, liền sải bước vào thẳng phòng của Văn Ánh.

“Ông cố .” — Văn Ánh nhìn thấy Văn Định Quyết, trong lòng đang rối bời cũng được xoa dịu phần nào — “Ông biết đây là chuyện gì không?”

Văn Định Quyết đôi mắt sáng rực, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong mà không tài nào hạ xuống. Ánh mắt ông soi xét cậu từ trên xuống dưới đến mức Văn Ánh sởn cả da gà. Rồi “bốp” một tiếng, hai bàn tay ông đặt mạnh lên vai cậu, khiến cậu giật nảy mình.

“Ông cố, chẳng lẽ… con là thiên tài?” — Văn Ánh thử dò hỏi.

Văn Định Quyết hưng phấn tới mức gần như mất kiểm soát, nhìn chỗ nào ở Văn Ánh cũng thấy vừa mắt:

“Không, con là đời thứ ba duy nhất kích phát được huyết mạch ác ma! Ở Nhân giới mà làm được vậy đúng là kỳ tích!”

“…Ông dạy con cách biến lại thành người thường trước được không?”

Nhưng Văn Định Quyết như chẳng hề nghe thấy, vẫn vỗ mạnh vai cậu đầy phấn khích:

“Có người kế tục rồi! Tâm nguyện của gia tộc Ác Ma Kính cuối cùng cũng có người kế thừa!”

Văn Ánh do dự: “Cái kia…”

Văn Định Quyết lập tức cắt ngang:

“Toàn tộc đặt kỳ vọng vào con! Nỗ lực trở thành Ma Vương, hoàn thành tâm nguyện của Ma Kính tộc! Ta sẽ đưa con sang Ma giới ngay.”

Văn Ánh và Văn Thấm Tuyết và Lâm Thiên Bảo: “???”

Tin tức dồn dập đến mức não tải không kịp, Văn Ánh đành mạnh mẽ ngắt lời ông cố, nâng giọng:

“Ông cố!”

“Ừm?”

Văn Ánh chỉ vào cánh tay gầy nhẳng của mình:

“Ngài không thấy… con nhìn thế này thì rất không hợp để sang Ma giới sao?”

Lâm Thiên Bảo gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy, ông. Tiểu Ánh làm sao có thể đi Ma giới được, nghe nói bên đó rất nguy hiểm! Hơn nữa ác ma còn ăn thịt người! Tiểu Ánh qua đó… không chừng vừa ăn không đủ no, vừa phải lo bị ăn.”

Văn Ánh đồng tình gật mạnh.

Văn Định Quyết trợn mắt:

“Không được xem thường tộc Ma Kính ! Sao có chuyện bị ăn. Ma Kính chúng ta từ xa xưa vốn là một trong ba thế lực đứng đầu Ma giới.”

Lâm Thiên Bảo lập tức nép sau lưng Văn Thấm Tuyết. Không trách được hắn vẫn luôn sợ cái trưởng bối bên nhà vợ này — thì ra là đại ác ma thật! Trực giác của hắn… quả nhiên rất chuẩn.

“Nhưng Tiểu Ánh lớn lên ở xã hội loài người, hoàn toàn không biết gì về ác ma,” Văn Thấm Tuyết nói, “Qua bên kia thì trời xa đất lạ, hơn nữa sức khỏe nó vốn đã không tốt…”

Văn Định Quyết liền cắt ngang, vuốt râu cười:

“Giờ thì khỏe rồi.”

Ba người cùng lúc lộ vẻ nghi hoặc.

“Trước đây ta đã nghi ngờ rồi,” ông nói tiếp, “Tiểu Ánh bệnh tật ốm yếu là do huyết thống ác ma. Nhưng khi ấy ta không tìm thấy dấu hiệu gì. Giờ thì có chứng cứ rõ ràng — ấu tể ác ma trước khi trưởng thành cần ở nơi ma khí dồi dào, nếu không sẽ suy yếu vì thiếu dưỡng chất. Cho nên bây giờ đưa nó sang Ma giới chính là lựa chọn đúng nhất.”

Văn Định Quyết vừa vuốt râu vừa cười, trông đắc ý hết mức.

Văn Ánh lập tức cự tuyệt:

“Ông cố, con không muốn đi Ma giới.”

Theo lời ông kể, từ xưa Ma Kính từng rất mạnh… nhưng hiện tại nghe giống như sợi bún nhão sức chiến đấu bằng 5.

Văn Định Quyết thấy ánh mắt của cháu đã viết rõ “con hiểu rõ”, bèn hơi chột dạ, ho khan mấy tiếng, rồi cố lảng sang chuyện khác:

“Ngươi không phải rất thích ác ma sao? Sang Ma giới là có thể gặp tận mắt Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, cả Nekomata nữa.”

Văn Ánh lườm chết mắt cá:

“Ông cố, ở đây con còn có thể ôm thú bông Tam Đầu Khuyển. Sang bên đó, con cảm giác Tam Đầu Khuyển sẽ ôm con… rồi gặm nát xương.”

Coi con là ngốc chắc? — ánh mắt Văn Ánh đã nói rõ như vậy.

Văn Định Quyết đưa tay lau mồ hôi lạnh… vốn không có trên trán. Thằng nhóc này sao lại biết Tam Đầu Khuyển ở Ma giới giờ thuộc top giống loài đứng đầu kim tự tháp chứ.

“Khụ khụ, tóm lại, ở đây con cũng dễ bị người ta gặm xương thôi.”

Ông thở dài, mất hẳn vẻ hớn hở ban nãy. Giây trước còn như trẻ con, giây sau đã mang vẻ tang thương của một lão già sắp trăm tuổi.

Lâm Thiên Bảo hoảng hốt đứng bật dậy:

“Xã hội loài người thì ai mà đi gặm xương Tiểu Ánh chứ?!”

Văn Ánh khoanh tay, xoa xoa cánh tay mình đến mức nổi cả da gà.

“Leng keng—”

Trong bầu không khí đang im phăng phắc, tiếng chuông cửa bỗng vang lên khiến Lâm Thiên Bảo giật nảy mình, rồi theo phản xạ nhảy dựng. Cú nhảy ấy lại làm Văn Thấm Tuyết giật mình theo.

Bực mình, cô liền túm cổ áo chồng:

“Anh có thể bớt nhát gan một chút không? Ở công ty chỉ huy khí thế lẫm liệt, vậy mà ở nhà thì…”

Lâm Thiên Bảo lí nhí chống chế:

“Ở công ty… cấp dưới toàn là người…”

Ngoài cửa, một giọng nam trẻ vang lên:

“Xin chào, có ai ở nhà không? Tôi là nhân viên kiểm tra định kỳ đường ống nước.”

“Không ổn rồi!” Văn Định Quyết quýnh quáng, lấy ra một cuộn quyển trục từ đâu không biết, vừa trải ra vừa hối:

“Tiểu Ánh, không đi ngay là cả nhà toi đời đó!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play