Mây đen che khuất ánh trăng, bóng tối tràn ngập, cuồng phong gào thét như muốn nuốt chửng cả ngày lẫn đêm, khiến người ta có cảm giác sắp có thứ gì đó kỳ lạ trồi lên khỏi mặt đất.
Trước cổng một khu nhà xa hoa, mấy người mặc đồng phục giống nhau đang tranh cãi với bảo vệ. Trên tay họ đều cầm một loại máy dò trông hao hao nhau, mơ hồ thấy trên màn hình hiển thị một biểu tượng tam giác cảnh báo.
Chú bảo vệ mặc đồng phục kiên quyết nói:
“Nói bao nhiêu lần rồi, khu này của chúng tôi phải được chủ nhà đồng ý thì các anh mới được vào!”
Người đàn ông to cao đeo khẩu trang, trên mặt như viết to hai chữ “nóng nảy”, đáp lại:
“Chúng tôi cũng nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là người của cơ quan chính phủ, đến đây làm nhiệm vụ đặc biệt!”
Anh ta càu nhàu: “A a a, cái khu gì mà khó vào thế không biết.”
Một bảo vệ khác nheo mắt nghi ngờ:
“Các anh đúng là phóng viên giả trang chứ gì! Khu này toàn minh tinh ở, để các anh lọt vào thì chúng tôi mất việc như chơi. Mau đi, đi đi đi.”
Người kia dằn giọng:
“Không cho chúng tôi vào thì chúng tôi vứt luôn thẻ thực tập bây giờ!”
Lúc này, Văn Ánh bước ra từ phòng tắm, hơi nước nóng còn bốc nghi ngút, lờ mờ nghe thấy tiếng cãi nhau vọng từ phía cổng khu nhà. Lông mày cậu khẽ nhíu, sải hai ba bước tới đóng ngay cửa sổ.
Hôm nay, ngay lúc này, vào thời khắc quan trọng như vậy, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ thứ gì ảnh hưởng tới chuyện của cậu!
Vì đi vội, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, suýt nữa thì tụt. Văn Ánh kéo chặt khăn lại, thở phào một hơi, đưa tay bắt đầu kiểm tra:
“Tắm rửa xong, tay cũng rửa sạch, mặt lau sạch, điện thoại rửa sạch, màn hình điện thoại đã lau cồn…”
Khuôn mặt người trẻ tuổi vì mới tắm xong mà ửng lên sắc hồng nóng bừng, nhưng đôi môi lại chẳng chút máu, người thường chỉ cần liếc qua là biết ngay cơ thể cậu này không được khỏe.
—— Chỉ có đôi mắt là sáng đến mức khó tin.
Văn Ánh ngồi xuống bàn làm việc của mình, hai tay nắm chặt điện thoại, mở giao diện trò chơi. Trò chơi đang từ từ tải xuống, nhịp tim của Văn Ánh cũng càng lúc càng dồn dập, đập như trống trận.
Khi giao diện vừa tải xong, đúng lúc ánh trăng xuyên qua tầng mây đen, rọi qua cửa sổ, vẽ lên mặt bàn một vệt sáng bạc. Văn Ánh cảm giác ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, lập tức ấn nút rút thẻ!
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, vẻ mặt Văn Ánh dần tràn đầy mong chờ, nụ cười ngốc nghếch hạnh phúc hiện rõ trên môi… nhưng chỉ mười giây sau, nụ cười ấy đông cứng, khuôn mặt vặn vẹo, biểu cảm trở nên dữ tợn. Cậu tức giận đập mạnh xuống bàn.
“A a a đồ khốn… Một trăm lượt rút chỉ ra đúng một thẻ UR! Mẹ nó chứ, thật sự một trăm lượt mà chỉ cho đúng một UR, còn lại toàn R với SR a a a a ——”
“Mấy trăm lượt rồi vẫn không ra SSR… Ta chỉ muốn một thẻ SSR ác ma phiên bản Q mới ra thôi, ta trêu ai, chọc ai mà khổ thế a a a a tức chết mất ——”
“Muốn… ác ma?”
Một giọng nói lạ hoắc vang lên, kèm theo tiếng cười quái dị. Cơn giận dữ đang bốc khói lỗ tai của Văn Ánh bị cắt ngang, ngay lập tức từ lòng bàn chân truyền lên một luồng lạnh buốt thẳng tới đỉnh đầu. Cậu hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp bên ngoài cửa sổ… một khuôn mặt đen sì đang dán sát vào lớp kính.
Khuôn mặt đó có đủ ngũ quan như con người, nhưng tỉ lệ cực kỳ kỳ quặc, giống như ai đó chồng hai bức tranh mèo và người lên nhau vậy.
Thật sự kinh hoàng, giữa đêm thế này mà gặp quỷ.
Biểu cảm của Văn Ánh đơ cứng, thân thể lùi dần cho tới khi lưng áp sát vào cánh cửa. Khi hoàn hồn, cậu đưa tay xoa cổ họng mình — cái cảm giác chẳng khác gì vừa chạy xong 800 mét, vừa thở không ra hơi, vừa khó mà phát thành tiếng.
Ngoái nhìn ra cửa sổ, thứ kia bắt đầu chậm rãi xuyên qua lớp kính. Ngay khoảnh khắc nó gần như chui hẳn vào phòng, có một thứ gì đó rơi xuống ngoài kia, Văn Ánh lờ mờ nhận ra đó là… xác mèo.
Bây giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Lưng Văn Ánh gần như ép chặt vào cánh cửa, mắt không rời khỏi cái “mặt sương đen” đang tiến lại gần, tay chân run lẩy bẩy.
“Ngươi giận dữ thơm quá… nhưng ta càng thích ăn nỗi sợ hãi hơn. Hì hì… ngươi muốn ác ma à?”
Đầu Văn Ánh lập tức trống rỗng, nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng run rẩy mơ hồ:
“Ngươi nghe nhầm rồi… ta muốn là thẻ ác ma cơ.”
“Nghe rõ rồi! Ngươi muốn ác ma ——!”
Khuôn mặt sương đen kia gào lên một tiếng the thé, bỗng phóng to, dữ tợn và quái dị, chỉ chớp mắt đã to tới hai mét. Cú sốc thị giác ấy khiến Văn Ánh suýt khuỵu chân quỳ xuống. Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ: con này chắc chắn bị… điếc.
Bên cạnh tủ, một con thú bông rơi bịch xuống đất, “mặt sương đen” kia lập tức chui tọt vào bên trong.
Văn Ánh vừa nhìn rõ dáng con thú bông ấy, cơn đau lòng đã át cả nỗi sợ, lao bổ tới đưa tay giành lại:
“Đó là bản giới hạn Q phiên bản chó ba đầu của tôi mà…”
Nhưng không kịp nữa. Khi Văn Ánh gần như quỳ sụp ngay trước con thú bông, “mặt sương đen” đã hoàn toàn chui vào trong. Trên khuôn mặt tròn trĩnh ngây ngốc của con chó ba đầu Q phiên bản liền nở ra một nụ cười quái dị:
“Hì hì ~”
Văn Ánh với tay định giật lại thì bàn tay khẽ run. Sự phẫn nộ, sợ hãi lẫn đau lòng hòa trộn thành một cú đập cảm xúc mạnh đến mức khiến bộ não cậu như ngừng hoạt động.
“Ta thích nhất là mùi vị sợ hãi của con người ~ ha ha ha!” – con thú bông cười, rồi lơ lửng bay lên – “Lại cho ta nhiều hơn nữa đi ——”
Một làn sương đen đặc quánh lập tức bao phủ lấy Văn Ánh.
Không biết có phải giống như trên mạng hay nói “con người khi cận kề cái chết sẽ bùng nổ sức mạnh huyền hoang”, hay theo khoa học là do adrenaline tăng vọt, mà lúc này Văn Ánh cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, thậm chí còn tỉnh táo hơn bình thường.
Chân không hề run, cậu đứng phắt dậy, phẫn nộ vung tay tát mạnh vào cái thứ đang bám trên con thú bông, đập thẳng nó xuống nền nhà.
Thật sự… đập trúng!
Văn Ánh nhìn bàn tay mình, lại nhìn con thú bông đang nằm trên đất, đôi mắt đầy kinh ngạc.
“Đáng giận! Một con người mà dám đánh ta… Không đúng, sao ngươi có thể đánh được ta ?” – con chó ba đầu thú bông ngồi dưới đất, trông còn sửng sốt hơn cả Văn Ánh.
Nó tức tối bay lên lần nữa. Văn Ánh lập tức thấy không ổn, bởi trong miệng con thú bông ấy bắt đầu bùng lên lửa. Cậu lắp bắp:
“Cái… cái đó… chú nhân viên phòng cháy chữa cháy bảo… không được chơi lửa mà…”
Một quả cầu lửa to cỡ trái bóng rổ bị phun thẳng ra, lao thẳng về phía Văn Ánh. Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, nghiêng người lách sang bên.
Suýt chút nữa thì bị thiêu cháy, Văn Ánh còn chưa kịp hoàn hồn đã ngửi thấy mùi khét lẹt. Quay đầu lại nhìn, cả tủ trưng bày đầy thú bông ác ma mà cậu sưu tầm đang cháy rừng rực.
Trong đầu như có thứ gì “tách” một tiếng đứt phựt, đôi mắt Văn Ánh lập tức phủ một tầng sương trắng mờ.
“Thơm quá… mùi giận dữ này… hả?” – con ác ma cấp thấp vừa há miệng cười, vừa đột nhiên rùng mình. Nó nhận ra ma khí đang tụ lại cực nhanh, thân hình khẽ run, quay ngoắt ra cửa sổ. Chẳng lẽ có ác ma cấp cao vừa giáng xuống nơi này?
Quay lại nhìn, con người vừa nãy còn sáng loáng giờ đã biến thành một “chiếc gương hình trứng” màu bạc trắng, trên bề mặt gương khắc đầy những hoa văn ma pháp xám bạc phức tạp, ánh sáng lưu chuyển liên tục – tất cả đều là ma lực.
Chuyện gì xảy ra vậy? Con ác ma cấp thấp đứng ngây tại chỗ, bản năng mách bảo nó nên lập tức quỳ xuống. Nhưng chưa kịp hành động thì ngay giây tiếp theo, từ mặt gương bạc trắng ấy bắn ra một luồng ánh sáng trắng chói lòa, trực tiếp đánh tan nó ngay tại chỗ.
Con chó ba đầu Q phiên bản rơi bịch xuống đất, ác ma cấp thấp bị đánh tan thành một làn sương đen, liền bị chiếc gương hút trọn, cùng với toàn bộ sương đen trong phòng – không còn sót một mảnh.
Ngọn lửa do ma lực tạo ra cũng lập tức biến mất. Nhưng những dấu vết cháy sém trong phòng thì vẫn còn đó, và cả đám thú bông cháy dở nằm la liệt, trông thảm thương vô cùng.
Văn Ánh trở lại hình dáng bình thường, quỳ bò trên sàn nhà, trong mắt toàn là vẻ mơ hồ.
Vừa rồi… hình như vừa xảy ra chuyện gì đó rất kỳ lạ? Cậu có ăn phải đồ gì quái dị không vậy?
Tay chạm phải thứ gì đó, Văn Ánh cúi xuống nhìn, thấy một tấm thẻ chưa từng thấy bao giờ đang nằm ngay dưới bàn tay mình.
“Sao… sao lại như này chứ…”
Cậu quay đầu, nhìn thấy trên gương mặt của ba mình là một biểu cảm vừa như bị sốc nặng, vừa như không tin nổi. Mũi cậu lại ngửi thấy mùi khét, liền hoảng hốt quay ngoắt lại chỗ vừa bị lửa thiêu, vội vàng nói:
“Ba! Ba nghe con giải thích, con không có chơi lửa! Thật đó! Ba không tin thì nghe này — vừa rồi con gặp quỷ! Đây là… quỷ lửa!”
Văn Ánh vốn nghĩ ba mình sẽ nổi giận, ai ngờ gương mặt ông lại giống như sắp xỉu đến nơi. Nếu có ai bị coi là “gặp quỷ” nhất ở đây thì chắc là ba cậu chứ không phải cậu. Trong lòng Văn Ánh thoáng hiện lên cảm giác khác thường.
“Quỷ… quỷ… quỷ…” – ba cậu thở dốc như sắp không nổi nữa, mặt trắng bệch, trong mắt là nỗi sợ gần như có thể chạm vào được.
Văn Ánh lập tức gật đầu mừng rỡ. Ba vẫn còn lý trí, biết rõ cậu không thể nào tự dưng nổi hứng đốt nhà, nhất định là quỷ làm!
Nhưng vừa nghĩ tới cái gương mặt quỷ dữ tợn ban nãy, một luồng lạnh lẽo lại từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu. Văn Ánh suýt nữa thì lao vào lòng ba để tìm chút an ủi, nhưng chưa kịp bước tới thì mới vừa nhích được một bước, cả khu phố có khi đều nghe thấy một tiếng hét chói tai vang thẳng lên tận mây.
“A a a a ——!!!”
Văn Ánh suýt nữa thì thủng màng nhĩ, chết lặng nhìn ba mình ngã vật xuống đất cái rầm.
“... Ba? Ba?!”
Thì ra mẹ nó, không phải lời nói đùa — ba cậu thật sự sợ quỷ đến mức này.
Văn Ánh vội vàng lao tới, lay lay mấy cái:
“Ba! Ba ơi, sao vậy? Quỷ chạy mất rồi! Thật đó!”
Lâm Thiên Bảo lờ mờ nghe thấy tiếng con trai như vọng từ chân trời về, chậm rãi mở mắt ra… liền đối diện một sinh vật kỳ quái. Ông trợn tròn mắt, sau đó trắng dã rồi ngất hẳn.
Ba mình nhìn mình cứ như thấy ma, Văn Ánh nghi hoặc quay lại nhìn phía sau… chẳng có gì cả.
“Có chuyện gì thế? Cả khu nghe thấy ầm ĩ rồi đấy.” – Văn Thấm Tuyết bước nhanh vào, vừa ghét bỏ vừa càm ràm. “Lâm Thiên Bảo, anh chẳng phải suốt ngày nói trên đời này làm gì có quỷ… Quỷ a!!!”
“… Mẹ, là con.” – Văn Ánh nheo mắt, “Con trai mẹ có bị lửa táp cho tí thì cũng đâu đến mức nhìn như quỷ được? Gương mặt này là niềm tự hào duy nhất của con đấy.”
“Không… không phải… mẹ chỉ… chưa kịp phản ứng thôi.” – Văn Thấm Tuyết gượng cười, “Này con, con soi gương chưa?”
Nhìn ba mẹ cứ lần lượt bày ra biểu cảm như gặp ma, trong lòng Văn Ánh chợt thấy hơi lo. Chẳng lẽ mình bị hủy dung rồi?
Văn Thấm Tuyết liếc Lâm Thiên Bảo một cái, lẩm bẩm “Gan bé thế này mà cũng bày đặt” rồi vào phòng lấy cái gương ra, đưa cho Văn Ánh.
Văn Ánh vừa liếc liền giật mình nhảy lùi mấy mét — cái mặt trong gương đúng là của mình… nhưng nhìn cũng muốn rớt tim!
Văn Thấm Tuyết bặm môi, ra vẻ rất hợp tình hợp lý:
“Con thấy không, chính con còn bị dọa, nên không phải mẹ không nhận ra con, mà là chưa kịp phản ứng thôi.”
Thực ra Văn Thấm Tuyết hơi chột dạ — rõ ràng biết con trai mà vẫn bị hù, đến mức thoáng cái không nhận ra. Nhưng vừa ngước lên, bà đã thấy Văn Ánh căn bản chẳng nghe mình nói gì, cả người ngẩn ra như mất hồn.
Bà bèn bước tới, cố tỏ ra bình tĩnh, ôm lấy Văn Ánh, dịu giọng an ủi:
“Không sao đâu, đây là di truyền của gia tộc mình. Ông cố con rất rành chuyện này. Mẹ gọi ông tới ngay, con đừng sợ.”