Cối đá nghiền nát lá trà, tiếng lạo xạo như tuyết đè lên cành cây, hương trà thanh khiết dần lan tỏa.
“Đi săn mà lại thế này, đáng lẽ nên thoải mái mới phải.”
Minh Uẩn Chi nhíu mày, có chút không đồng tình: “Làm mất hứng thế này, may mà Ngũ đệ tính tình tốt nên không giận.”
Diêu Ngọc Châu ngồi đối diện, nhìn động tác nhẹ nhàng trên tay nàng, rồi cúi đầu nhìn mớ lộn xộn trước mặt mình, có chút ngại ngùng.
Nàng lắc đầu: “Không đâu, chàng ấy vui vẻ lắm! Hôm qua học được vài thứ, suýt nữa phấn khích đến mức không ngủ được.”
Tề Vương đã sớm có ý muốn được rèn luyện. Các huynh trưởng đều đã có thành tựu riêng trong triều, chỉ có hắn là ngày ngày nhàn rỗi. Mẫu hậu thì cho rằng hắn còn trẻ con, phụ hoàng lại chê hắn không ra dáng.
Về chuyện này, Tề Vương có rất nhiều điều muốn nói – đã không ưa hắn nhàn rỗi, vậy sắp xếp cho hắn việc gì đó là xong chứ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT