Tiểu đạo sĩ có làn da trắng muốt, dáng vẻ khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt xinh đẹp, trên người mặc áo bào đạo sĩ màu xanh lam, trông có chút dễ thương và đáng yêu.
Tiểu đạo sĩ này là một cô bé với nụ cười rạng rỡ và hàm răng đều tăm tắp, rõ ràng cô bé đã rất hài lòng và vui vẻ khi trêu đùa chú sói con.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt của cô bé, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng thêm hồng hào.
Nhìn thấy cô nhóc đạo sĩ này, Ngô Sở liền bật dậy ngay lập tức, lao ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, nhìn dáo dác xung quanh. Hành động của hắn đã khiến con sói con và cô nhóc đạo sĩ hoảng sợ.
Nghệ Bảo bay ra ngoài, ngồi lên bả vai của Ngô Sở, đá vào bắp chân của rồi mỉm cười.
Không nhìn thấy những người khác ở xung quanh, Ngô Sở nở nụ cười mà hắn tự cho là rực rỡ nhất với nữ đạo sĩ và hỏi: “Này tiểu muội, muội là người ở đâu vậy? Sư phụ của muội đâu rồi?”
Mặc dù nhìn từ bản đồ đã có thể đoán ra được thế giới này là thời hồng hoang, nhưng lỡ như thế giới này đã xuất hiện loài người thì sao? Nắm giữ tia hy vọng duy nhất này, Ngô Sở nở nụ cười cực kỳ chân thành.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Ngô Sở và Nghệ Bảo đang ngồi trên bả vai của Ngô Sở, làn gió nhẹ thổi bay đuôi tóc, vài sợi tóc lòa xòa trên đôi môi hồng hào càng làm cho vẻ ngoài của cô bé trở nên dễ thương hơn. Cô bé múa may đôi bàn tay nõn nà như ngọc thạch của mình rồi nói một loạt từ ngữ mà Ngô Sở không thể hiểu được. Tuy nhiên, hắn đã từng nghe thấy loại ngôn ngữ này trong giấc mơ của mình.
Đó rõ ràng là ngôn ngữ của thế giới này.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Ngô Sở cũng khó lòng mà dịch nổi thành ngôn ngữ của mình, hắn hơi phiền muộn mà nhìn Nghệ Bảo trên vai.
Nghệ Bảo dang tay ra rồi nhún vai, tỏ vẻ rằng nó cũng không hiểu.
Thế là cả hai bắt đầu ông nói gà bà nói vịt mà giao tiếp, khoa chân múa tay liên tục.
Cuối cùng, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Xin chào tiền bối…”
“Hả? Tại sao trong đầu ta lại xuất hiện giọng nói của ngươi?”
“Đây là trao đổi thần thức, tiền bối… không biết đến cái này sao?”
Bên trong biển ý thức nho nhỏ, cô nhóc đạo sĩ nghiêng đầu thể hiện sự nghi ngờ nhìn Ngô Sở, trong ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.
“E hèm!” Ngô Sở không phủ nhận nhưng cũng không hề thừa nhận, chỉ nói: “Ta không phải tiền bối gì đâu, ta tên là Ngô Sở, tiểu muội này, muội tên là gì?”
Trao đổi thần thức thật sự là thần kỳ như vậy sao?
Vậy mà có thể dễ dàng vượt qua được mọi rào cản ngôn ngữ sao?
Ngô Sở nghĩ thầm.
“Tiền bối có thể gọi ta là Nguyệt Linh.”
“Nguyệt Linh à? Cái tên này thật là đẹp đó nha.” Ngô Sở cười rồi hỏi tiếp: “Sư phụ của ngươi đâu rồi? Làm sao mà hắn có thể yên tâm để cho ngươi chơi trên núi một mình được cơ chứ?”
“Sư phụ sao? Nguyệt Linh vẫn chưa có sư phụ nào cả."
Cô nhóc đạo sĩ hơi nghiêng đầu nói, sau đó hai mắt sáng rực nhìn về con rồng xanh trên đỉnh đồi ở phía xa xa, chỉ vào đó rồi nói: “Con rồng xanh kia do tiền bối giết chết có phải hay không?”
Mặc dù Ngô Sở cũng hy vọng mình có được khả năng này, nhưng đối mặt với một cô gái nhỏ, hắn thực sự không có mặt mũi nào mà khoác lác về chuyện này cả.
Vả lại, cô gái nhỏ này xuất hiện rất kỳ lạ.
Không có sư phụ, tuổi tác lại còn không lớn lắm mà dám chạy lung tung ở nơi núi rừng hiểm trở, đây rõ ràng không phải là người bình thường.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng, liệu cô gái nhỏ này có phải là yêu tinh hay không?
Dù sao thì điện thoại di động của mình còn có thể thành tinh được, nói gì đến các sinh vật của thế giới hồng hoang này. Chỉ không biết tiểu yêu tinh này là do loài nào biến hóa thành.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở nhận ra bản thân mình thế mà lại không có chút cảm xúc sợ hãi nào, hoặc có lẽ là bởi vì dáng vẻ của Nguyệt Linh rất đáng yêu, trông có vẻ sẽ không làm hại đến con người.
Khi Ngô Sở và Nguyệt Linh đang nói chuyện với nhau, con sói con lặng lẽ ngồi sang một bên, đôi mắt nó đảo qua đảo lại giữa Ngô Sở, Nguyệt Linh và Nghệ Bảo, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư trái phải.
Không biết làm thế nào mà nó lại đến được tận đây.
“Tiểu Nguyệt Linh, ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”
“Nơi này tên là Núi Tử Ngọc, chính là đạo trường của Đạo nhân Tử Ngọc, tiền bối không biết sao?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của Nguyệt Linh, nhìn vào đôi mắt to tròn đáng yêu kia, Ngô Sở khẽ thở dài: “Nguyệt Linh cứ gọi ta là A Sở là được rồi, ta không biết nhiều về nơi này, ta cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này nữa, ngươi có thể cho ta biết về nơi này và mọi thứ bên ngoài được không?”
Nhưng khi nghe đến ba chữ “núi Tử Ngọc”, Ngô Sở không khỏi than vãn trong lòng: Chết tiệt, chỗ này đúng thật là thế giới hồng hoang rồi.
Vốn dĩ trong lòng hắn vẫn còn ấp ủ một chút hi vọng le lói rằng tiểu yêu tinh Nghệ Bảo cũng có lúc sẽ mắc sai lầm, nhưng cái tâm lý may mắn ấy giờ đây đã bị hiện thực làm cho tan vỡ.
Nguyệt Linh khẽ gật đầu: “Có vẻ như tiền bối A Sở đã vô tình đi vào sau khi đại trận bảo vệ của núi Tử Ngọc này bị phá vỡ. Nơi này chính là núi Tử Ngọc, đại thụ này là cây táo linh, cũng là thiên tiên linh căn của núi Tử Ngọc. Núi Tử Ngọc vốn là đạo trường của Đạo nhân Tử Ngọc, tháng trước, con rồng xanh đó dẫn theo binh tôm tướng cua tấn công núi Tử Ngọc… ”
Nghe Nguyệt Linh kể chuyện, Ngô Sở dần dần hiểu ra ngọn ngành sự việc.
“Sáng sớm hôm nay, Long Tổ đã tế cáo cho Thiên Đạo, dẫn Long Tộc đến Đông Hải xây dựng Long Cung, cai trị thủy tộc của tứ hải, cũng như tất cả các sinh vật giáp xác và có vảy sống ở dưới nước trên thế gian này. Mà lúc này núi Tử Ngọc cũng đã dần dần bình yên trở lại, vì thế nên ta mới dám quay về. không ngờ là con rồng xanh kia vậy mà đã bị chặt đầu luôn rồi.”
Ngô Sở khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Nhưng lúc này tâm trạng của hắn lại càng trở nên bồn chồn hơn.
Long Tổ, Long tộc, Long Cung…
Đây chắc là thời kỳ mà thế lực của tam tộc Hồng Hoang hình thành thế chân vạc.
Đại chiến tam tộc, kiếp nạn Long Phượng vẫn chưa bắt đầu.
Hắn nhìn Nghệ Bảo, Nghệ Bảo cũng khẽ gật đầu với hắn như thể biết rằng Ngô Sở đang muốn hỏi nó điều gì.
Thấy vậy, Ngô Sở không khỏi thở dài: Tâm linh tương thông hãy còn sớm quá rồi đó!
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhìn Nghệ Bảo đầy nghi ngờ: “Lúc ta trao đổi thần thức với Nguyệt Linh, mi nghe thấy hết rồi hả?”
Nghệ Bảo mỉm cười nói: “Nguyệt Linh cũng đang trao đổi thần thức với Nghệ Bảo mà. Vả lại, Nghệ Bảo cũng đã hiểu được phải làm sao để trao đổi thần thức rồi, chỉ cần chủ nhân đồng ý mở ra tâm thức của mình với Nghệ Bảo là được.”
“Nếu vậy thì ta sẽ không thể giấu nổi bất cứ bí mật nào với mi nữa rồi không phải sao?”
"Vậy là chủ nhân có bí mật nào muốn giấu Nghệ Bảo sao?“Nghệ Bảo nở một nụ cười quyến rũ: “Những bộ phim nào, những bộ tiểu thuyết nào mà chủ nhân đã lén lút xem, thậm chí là cả việc chủ nhân thích xem kỹ năng của diễn viên nào, từng mập mờ với những cô gái nào, từng nói ra những lời dâm dục nào, từng làm ra những hành động dâm đãng nào,… Nghệ Bảo đều biết rõ mười mươi, dáng vẻ của Nghệ Bảo không phải là dáng vẻ mà chủ nhân yêu thích nhất hay sao?”
“…”
Tiểu yêu tinh, mi được lắm!
Ngô Sở thầm nghiến răng, nhưng tận sâu trong đáy lòng chỉ còn lại một nụ cười chua xót.
Nghĩ cũng phải, có một người nào có thể che giấu bí mật của mình khỏi điện thoại di động được cơ chứ?
Khi Ngô Sở đang cười trong cay đắng, Nguyệt Linh hỏi: “Tiền bối có nhìn thấy Đạo nhân Tử Ngọc không?”
Ngô Sở sực tỉnh lại, khẽ lắc đầu: “Nếu như ta đoán không lầm thì có lẽ là Đạo nhân Tử Ngọc cũng đã chết rồi.”
Đây là cảnh tượng đã từng xuất hiện ở trong mộng của hắn, đạo nhân trẻ tuổi không đánh thắng được Thanh Long, cuối cùng chọn cách tự thiêu rồi đánh ra một đòn sau cùng, kết quả là cả hai đều bỏ mạng.
Nghe vậy, Nguyệt Linh khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Ta muốn báo thù cho Đạo nhân Tử Ngọc, ăn con Thanh Long này, tiền bối A Sở có thể giúp ta được không?”
“…”
Đây, đây mà tính là giúp người khác báo thù hả?
Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Ngô Sở vẫn mở miệng hỏi: “Ta có thể giúp gì được cho ngươi đây?”
Ánh mắt Nguyệt Linh sáng lên, nói: “Uy lực sau khi Thanh Long chết đi vẫn còn đó, ta không thể đến gần cái xác của nó được. Tiền bối A Sở mạnh hơn ta rất nhiều. chắc là có thể đến gần cái xác của nó… "
Ngô Sở: “…”
Nếu cô nhóc này đã là một sinh vật Hồng Hoang, vậy thì cô bé chắc chắn phải mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng tại sao hắn thì có thể coi thường uy lực sau khi Thanh Long chết đi, còn cô nhóc này lại nói rằng bản thân mình không thể đến gần?
Có khi nào thực ra cô bé là một con cá hay không? Hoặc là một con rắn? Bản năng vốn đã bị đàn áp?
Cảm thấy có chút kỳ quái, Ngô Sở lắc đầu: “Không phải là ta không muốn, mà là trong tay ta không có thứ gì để có thể phân xác của Thanh Long ra cả, ngươi có kiếm không?”
Hai mắt Nguyệt Linh mở to nhìn chằm chằm Ngô Sở như muốn nói: Ngươi đang nói đùa với ta sao?
“Này! Hay là trở về rồi lại nghĩ cách khác thôi.” Ngô Sở vừa nói vừa đi về phía cạnh hồ.
Kết quả, một thanh đoản kiếm màu trắng lập tức xuất hiện trong tay của Nguyệt Linh…
Cô gái nhỏ, trước tiên bỏ kiếm xuống đã rồi chúng ta từ từ nói chuyện…
Ngô Sở giật mình thon thót, lùi về sau hai bước, Nguyệt Linh nói: “Tiền bối không cần phải hoảng sợ, thanh kiếm này của ta tên là Linh Tố, cũng là linh bảo của ta, cái này có thể sử dụng được không?”
“Theo ta nghĩ thì chắc là có thể được đó.”
Ngô Sở nở nụ cười đầy gượng gạo, đưa tay nhận lấy thanh kiếm Linh Tố, kết quả tiếng nổ vang lên, thanh kiếm Linh Tố rơi ra khỏi tay hắn, toàn thân hắn cũng bị thanh kiếm nọ lôi đi theo, trực tiếp ngã xuống đất.
Ban đầu cô bé lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó hai con ngươi xinh đẹp liền động đậy lại ngay lập tức.
“Nếu như tiền bối không muốn giúp ta, vậy thì cứ việc nói thẳng cho ta biết, tại sao lại phải khiến cho ta nhục nhã như vậy.” Cô gái nhỏ mím đôi môi chúm chím, bày ra bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi cho hắn thấy, dáng vẻ khá chính trực.
Điều này khiến Ngô Sở có chút ngại ngùng, nhưng Nghệ Bảo lại che miệng cười khúc khích.
Ngô Sở bất lực mỉm cười: “Không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà ta thật sự chỉ là một người bình thường mà thôi. Ta cũng không phải là tiền bối gì cả, thậm chí còn không biết làm sao để tu hành nữa kìa…”
“Tiền bối không cần phải lừa gạt một đứa nhỏ không hiểu chuyện như ta làm gì, từ khi Trời Đất được sinh ra đến nay, còn có sinh vật đã hóa hình nào không biết tu hành nữa hay sao? Nếu như không biết tu hành thì làm sao có thể hóa hình được đây?”
Nguyệt Linh khịt mũi, rất dễ dàng vạch trần ‘lời nói dối’ của Ngô Sở: “Huống hồ bên cạnh tiền bối còn có cả linh hồn của linh bảo công đức, nếu như không biết tu hành thì lấy đâu ra công đức đây?”
Công đức là gì?
Linh hồn của linh bảo là gì nữa?
Ý của ngươi là “Nghệ Bảo” hay sao?
Ngô Sở hơi ngơ ngác nhìn Nghệ Bảo, thầm nghĩ rằng mình cũng không làm gì giúp cho Thiên Quy đạt được lợi ích cả… À? Không lẽ là do bản thân hắn là sinh vật không thuộc về thế giới này sao?
Ủa?
Lẽ nào Thiên Đạo cũng đã “kiểm tra” điện thoại di động của hắn rồi?
Nghĩ đến đây, Ngô Sở dần dần hiểu ra. Có lẽ chuỗi phù văn màu vàng kim đã xuất hiện trên điện thoại của hắn là vì chiếc điện thoại của hắn đã trở thành một linh bảo công đức.
Nếu nói sự xuất hiện của một người không thuộc thế giới này đã giúp ích cho Thiên Quy, vậy thì di động của hắn dưới sự giúp đỡ của Thiên Quy có lẽ là còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Ngô Sở càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên sáng ngời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play