“Chủ nhân, Tiểu Nghệ có lẽ đã thực sự trở thành công đức chí bảo rồi.”
Ngô Sở khẽ gật đầu, tỏ ý rằng mình đã hiểu rõ, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ, không biết hắn đã được xem là được Thiên Đạo công nhận hay chưa, nếu không thì chẳng phải là hắn sẽ trở thành một tên ở chui ở lậu hay sao?
Thảo nào mà Tiểu Nghệ lại biến đổi thành Nghệ Bảo dưới dạng linh hồn của linh bảo, bản thể của nó đã là một chương trình có trí thông minh, bây giờ lại có thêm sự trợ giúp từ lực công đức nên mới có thể hóa hình được.
“Tiểu muội à, ta không có lừa dối ngươi, ta thật sự chỉ là một người bình thường.” Dáng vẻ Ngô Sở hết sức chân thành nhìn cô bé: “Nếu ngươi không tin thì hãy nhìn vào đôi mắt chân thành này của ta đi…”
Gió hồ thổi qua, mang theo một chút ẩm ướt, mái tóc khẽ bay bay như đang nhảy múa, cô gái nhỏ lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngô Sở, trong đầu tối như tơ vò.
“À phải rồi, thanh kiếm Linh Tố của ngươi nặng bao nhiêu thế?”
“Nặng bao nhiêu ấy hả? Ta cũng không biết chính xác nữa.”
Ngô Sở sửng sốt, nghĩ rằng không phải là cô bé không biết, mà là không biết ước chừng trọng lượng như thế nào, vì vậy hắn khẽ thở dài: “Chuyện này chỉ có thể đợi sau này rồi nói tiếp.”
Vừa nói hắn vừa đến bên hồ, vừa vốc lấy nước trong lên rửa mặt.
“Nguyệt Linh, ngươi ăn cơm chưa?”
Nguyệt Linh lắc đầu: “Ta không đói.”
“Ngươi chờ ta một lát, ta đi vệ sinh cái đã.”
Hắn vừa nói vừa rảo bước về phía cánh đồng hoa, nhưng Nguyệt Linh lại lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn.
“Ngươi đừng đi theo ta nữa, ta đi vệ sinh rồi sẽ quay lại ngay.”
Ngô Sở xua tay với Nguyệt Linh, tỏ ý ngăn cô bé bước vào cánh đồng hoa, sau đó đi đến giữa cánh đồng hoa, trước tiên là đào một cái hố rồi bắt đầu tạo ra thảm kịch nhân gian.
Lúc này, Tiểu Nghệ đã trở lại điện thoại di động.
Mùi hôi thối từ cánh đồng hoa nương theo cơn gió bốc ra khắp nơi khiến cho Nguyệt Linh phải quay người lại, bịt chặt lấy cánh mũi xinh đẹp rồi bay lên lơ lửng giữa không trung, cặp lông mày xoắn lại như hai con sâu tằm.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé đang lơ lửng trên không trung, Ngô Sở sửng sốt.
Trên không trung, Nguyệt Linh chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn Ngô Sở ngồi xổm trong ruộng hoa với cặp mông trần trụi, đôi tay nhỏ bé vội vàng che mắt lại, xoay người sang hướng khác.
“Tiền bối A Sở, ta không cố ý làm như vậy đâu.”
“…”
Sau khi giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân, Ngô Sở lại lấp cái hố thật kín kẽ, đồng thời cũng là giải quyết sạch sẽ mọi vết tích, cũng như loại bỏ nguồn gốc của mùi hôi thối.
Hắn đến bên hồ, trước tiên là rửa tay sạch sẽ, rồi lại nhấp vài ngụm nước suối trong vắt từ trong hồ, sau đó quay lại trước căn nhà gỗ nhấm nháp một miếng hoa quả: “Ngươi có muốn ăn vài quả không?”
Cô gái nhỏ khẽ lắc đầu, Ngô Sở lại hỏi: “Nguyệt Linh có biết đây là cái gì không?”
Cô bé gật đầu nói: “Đây là quả của cây táo linh Tử Ngọc trên núi Tử Ngọc, nhưng đây chỉ là những quả táo linh Tử Ngọc bình thường. Những quả táo linh Tử Ngọc thực sự một vạn năm chỉ kết trái một lần. Một lần kết trái sẽ cho bốn mươi chín quả, mỗi bề mặt mỗi quả đều có linh văn Tử Ngọc, một quả mang linh văn Tử Ngọc tương đương với thành quả của 18 ngàn năm tu hành cực khổ, nhưng mà bây giờ thì…”
Cô gái nhỏ nhìn cổ thụ cao chót vót không còn tán cây ở bên cạnh, lắc đầu thở dài.
Khi hai người đang trò chuyện, Tiểu Nghệ lại xuất hiện trên bả vai của Ngô Sở, lần này không hề có sự triệu hồi của Ngô Sở, tự nó muốn đi ra đây.
Nhìn cổ thụ trơ trụi này, Ngô Sở cũng thầm kêu lên thật đáng tiếc, nếu như hắn có thể ăn được một quả, một bước thành tiên không phải là chuyện trong tầm với hay sao? Đương nhiên cũng có thể sẽ là bạo thể mà chết.
Nhưng mà một linh căn mạnh mẽ đến như vậy dường như lại không mấy nổi danh ở Hồng Hoang nhỉ. Chẳng lẽ là bởi vì cuộc đại chiến này trở thành lý do mà căn cơ bị tổn hại sao?
“Trước đây Nguyệt Linh có sống ở núi Tử Ngọc này không?” Ngô Sở lại hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu nói: “Có, ta mới hóa hình chưa được nửa năm, lúc đầu ta còn muốn đến đạo trường bái kiến Đạo nhân Tử Ngọc, nhưng lại sợ mình quá ngu ngốc, cho nên vẫn luôn không dám mở miệng. Ai mà ngờ được… ”
Ngô Sở cũng hiểu được chỗ khó xử của tiểu yêu tinh này, chắc là y phục đạo sĩ đang mặc trên người cô bé cũng là học được từ Đạo nhân Tử Ngọc.
Cuối cùng, Ngô Sở lại hỏi: “Không biết là Nguyệt Linh là từ vật gì hóa thành vậy?”
Cô gái nhỏ vừa nghe xong, đôi mắt to tròn liền nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói lời nào.
Ngô Sở có chút ngượng ngùng: “Điều này rất kiêng kỵ hay sao?”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu: “Tiền bối A Sở không biết hay sao? Câu hỏi như thế này đối với tất cả sinh vật đều là cấm kỵ đó. Sau này nếu tiền bối A Sở có gặp được những sinh vật khác, tốt nhất là không nên hỏi chuyện này.”
“Được rồi. Thật lòng xin lỗi ngươi nha. Chỉ là do ta quá tò mò thôi, người không biết không có tội mà."
Ngô Sở lúng túng nói, ho nhẹ một tiếng, lại hỏi cô bé tiếp: “Ngoài ngươi ra, còn có những sinh vật đã hóa hình nào khác sống ở trong núi Tử Ngọc này không?”
Cô bé lắc đầu: “Vẫn chưa từng thấy bao giờ cả. Đạo nhân Tử Ngọc là sinh vật hóa hình đầu tiên ở núi Tử Ngọc này, cây táo linh Tử Ngọc này là linh căn được sinh ra cùng với ông ấy. Một trăm năm trước, ta may mắn được nếm thử một quả táo mang linh văn Tử Ngọc, ta mới có được cơ duyên trở thành sinh vật đầu tiên hóa hình ở núi Tử Ngọc này sau Đạo nhân Tử Ngọc trong trăm năm qua.”
“Vậy thì, ngoài Đạo nhân Tử Ngọc ra thì ngươi đã từng nhìn thấy những sinh vật khác chưa?”
Cô bé lắc đầu, Ngô Sở thầm nghĩ: Thảo nào cô bé lại mặc trang phục của đạo sĩ, đó đều là do học từ đạo nhân Tử Ngọc đây mà.
Nghĩ ngợi một hồi, Ngô Sở lại hỏi: “Tiểu Nguyệt Linh, ngươi làm thế nào để tu hành vậy? Có phương pháp tu hành nào hay không? Đây có được coi là cấm kỵ không?”
Cô bé lắc đầu nói: “Cái này thì không tính, nhưng mà loài như ta tu hành không theo phương pháp nào cả, bọn ta sinh ra là đã có thể hấp thu linh khí của trời đất, đồng thời cũng hiểu được quy luật kỳ diệu của trời đất…“
Thôi được rồi!
Ngươi đúng là ác linh trời sinh đó.
Đúng thật là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Thôi bỏ đi, thế giới này nguy hiểm như vậy, bản thân hắn lại yếu đuối vô lực, tốt hơn hết là nên cắm cọc ở trong núi Tử Ngọc này, dù sao ở đây cũng không thiếu lương thực.
Vả lại, với tuổi thọ một trăm năm của hắn thì chắc chỉ là trôi qua trong nháy mắt mà thôi…
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, thể chất của hắn lẽ ra đã được cải thiện rồi, chắc là hắn có thể sống hơn một trăm năm luôn đó. Nhưng so với các sinh vật khác thì đó vẫn chỉ là một chuyện cỏn con như một cái búng tay mà thôi.
Thật lòng xin lỗi, đã làm cho tất cả các tiền bối xuyên không phải xấu hổ theo rồi.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở lại càng thêm bối rối.
Về phương pháp tu hành, trong giấc mộng tối hôm qua cũng không xuất hiện những việc như vậy, hắn cũng không biết rõ là Đạo nhân Tử Ngọc cùng con Thanh Long kia đã tu hành như thế nào.
Ngô Sở lắc đầu hỏi: “Nguyệt Linh, ngươi có thể dạy ta nói ngôn ngữ của các ngươi được không? Cứ tiếp tục trao đổi thần thức như vậy thì cũng không phải là cách, nếu như có người ngoài…”
“Được thôi. Nhưng tiền bối A Sở à, có thật là ngươi không biết tu hành hay không?”
“Đừng có gọi ta là tiền bối nữa, ta chỉ là một con người vô cùng bình thường mà thôi…”
“Con người sao? Con người là loài sinh vật gì vậy?”
Ngô Sở là một tên tò mò, Nguyệt Linh cũng không phải là ngoại lệ.
Con người vẫn chưa xuất hiện trên thế giới này.
Hắn đúng thật là đến sớm quá rồi.
Ngô Sở vừa gặm táo linh Tử Ngọc, vừa suy nghĩ, đối với việc làm sao thoát khỏi thế giới này thì lại mù tịt.
Wa oa oa, wa oa oa…
Sói con gọi Ngô Sở như muốn nói rằng nó cũng muốn ăn.
“Tiền bối A Sở…”
“Cứ gọi ta A Sở là được rồi.”
“Được rồi, tiền bối A Sở, con sói con này nói rằng nó đói rồi.”
Ngô Sở vỗ trán, đứng dậy cầm trái cây nói: “Nguyệt Linh, ngươi có biết cha mẹ của sói con ở đâu không? Có đàn sói nào sinh sống ở núi Tử Ngọc này không?”
“Có, cách đây không xa. Nhưng bọn chúng cũng đã bỏ chạy hơn mười ngày trước rồi. Chỉ còn có mỗi một con sói con này thôi, chắc là bị tụt lại phía sau, không theo kịp đàn của nó.”
Nguyệt Linh nói, rồi lại nhặt cỏ đuôi chó để trêu đùa con sói con.
Ngô Sở liếc nhìn con sói con đang nhảy nhót phía sau, khua bàn chân nhỏ để chụp cỏ đuôi chó, liền lắc đầu: “Tên nhóc đáng thương, mai này sống cùng với ta đi.”
“Tiền bối A Sở, con sói con nói là nó rất sẵn lòng.”
“Vậy à? Thế thì tốt rồi, để ta đặt cho nó một cái tên vậy. À, Tiểu Khôi, sau này gọi ngươi là Tiểu Khôi nhé, có được không? Nghe cũng hay đấy!”
Wa oa oa
“Có phải là nó đồng ý rồi không?" Ngô Sở hỏi.
Nguyệt Linh che miệng cười nói: “Nó nói nó không chịu. Mẫu thân của nó đã đặt tên cho nó là A Thu rồi. Tiền bối A Sở có thể gọi nó là A Thu.”
“Ắt xì sao?”
Tiểu yêu tinh Nghệ Bảo che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại rồi cười khúc khích.
Tuy nhiên, Ngô Sở lại không hề cảm thấy có gì buồn cười cả, nếu được dịch âm, âm thanh phát ra chắc chắn không phải là “Ắt xì”.
Vì vậy, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Nghệ. lệnh cho Tiểu Nghệ với dáng vẻ không vui quay về bên trong điện thoại của mình.
Đến chỗ con tôm lớn đã được cắt thành từng phần, ngọn lửa đã tắt ngúm từ lâu rồi, nhưng bởi vì thế giới ở bên ngoài vẫn luôn là ban ngày, nên thịt tôm vẫn còn hơi ấm.
Ngô Sở dùng dăm gỗ cạy một ít thịt tôm, đút cho con sói con, sau đó quay lại tìm một ít củi đã khô, đốt lại thành một đống lửa mới trên đống củi lửa còn sót lại.
Sau hơn nửa tiếng, mùi thơm của thịt tôm lại thoang thoảng bay ra khắp cả núi rừng.
Wa oa oa…
Con sói con nhìn về phía bụi cây không xa phía sau cất tiếng kêu.
“Ai đấy?” Nguyệt Linh quay đầu hô lên.
Ngô Sở quay đầu lại nhìn, liền thấy một bóng hình đi ra khỏi bụi cây.
Thân hình gầy gò, khuôn mặt gầy guộc, trên đầu cột búi tóc của đạo sĩ, dáng vẻ trông còn rất trẻ, trên mặt luôn nở nụ cười trên môi làm cho nét mặt trở nên vô cùng ôn hòa cúi đầu chào bọn họ.
“Bần đạo là Nhiên Đăng, vân du khắp hồng hoang, đi qua mảnh đất quý này, thấy đại trận hộ sơn ở bên ngoài núi đã bị phá vỡ, liền cố ý đến đây xem sao, không biết các vị đạo hữu tên là gì? Còn chủ nhân của nơi này đâu rồi?”
Ngô Sở nhìn về phía Nguyệt Linh, Nguyệt Linh đang truyền âm phiên dịch cho hắn.
Nhiên Đăng sao?
Lẽ nào là Đạo nhân Nhiên Đăng?
Một trong số các vị thần được phong, cái lão già cực kỳ phiền phức kia ư?
Thật không ngờ rằng danh nhân ở thời Hồng Hoang đầu tiên mà hắn gặp được lại là ông ta.
Ngô Sở có chút kỳ quái nhìn cái tên có lòng dạ hiểm độc như rắn rết, giết người đoạt bảo mà không thèm chớp mắt lấy một cái này, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là lão già này đã nhìn trúng linh bảo nào đó ở núi Tử Ngọc à?
Đạo nhân Nhiên Đăng cũng lấy làm kỳ lạ mà nhìn Ngô Sở, trên người mặc y phục kỳ lạ, trên đầu cũng không hề chải búi tóc của đạo sĩ, thậm chí còn không nói được ngôn ngữ của Hồng Hoang, phải cần đến người bên cạnh truyền âm phiên dịch cho mình, thật sự là quá kỳ lạ.
Ông ta lại nhìn vào túi quần của Ngô Sở, thầm nghĩ: Thì ra là khí tức của công đức chí bảo. Không biết đó là đại tiền bối nào mà lại có thể ăn mặc kỳ quái tới nhường này.
Ngô Sở đứng dậy, chắp tay đáp lại, ho nhẹ một cái rồi tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “Bổn sơn nhân hiệu là Bất Xuất, Nhiên Đăng đạo hữu có thể gọi ta là Sơn nhân Bất Xuất. Bổn sơn nhân cũng có thể được coi là một nửa chủ nhân của ngọn núi Tử Ngọc này, không biết là có phải Nhiên Đăng đạo hữu cảm nhận được rằng có bảo vật nào ở nơi này có duyên với đạo hữu hay không? Nếu là như vậy, đạo hữu tự mình đến đây lấy về cũng là điều dễ hiểu. Bổn sơn nhân tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”
Đạo nhân Nhiên Đăng: " … "
Lời này có được xem là thật không?