Ngô Sở chạy về dưới cây cổ thụ, gặm trái cây rồi chạy vào trong ruộng hoa chọn mấy cái lá cây thô to, sau đó trở lại cạnh con tôm lớn kia, dùng gậy gỗ cạo sạch sương muối sau đó dọn dẹp lại.
Cứ như vậy, sau mấy tiếng đồng hồ bận rộn, hắn cũng có thể gom góp được tầm hai ba cân sương muối. Lúc này hắn mới dừng lại, gom mấy bao muối biển lại rồi mang về.
Chỗ trên cao kia vẫn còn nhưng hắn lại không thể gom góp được, chỉ có thể như vậy cái đã.
Sau khi quay về, hắn lại chạy đi tìm củi khô rồi nâng thi thể con tôm đến bên cạnh, dựng thành một đống lửa trại cao hơn một mét, dài bốn năm mét ở lớp giáp xác trước ngực sau lưng và bên cạnh đuôi tôm, sau đó thật cẩn thận xử lý xung quanh và làm thành một khu vực cách nhiệt, tránh việc hắn đốt lửa trại sau đó không cẩn thận làm cháy rừng.
Chuẩn bị hết tất cả mọi thứ xong, Ngô Sở bắt đầu nổi lửa lên cỏ khô và vỏ cây trên đống củi.
Nhìn lửa trại dần dần bốc lên, cuối cùng thì trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười.
Đợi một hồi lâu, nhìn thấy đống lửa trại bốc cháy bình thường, khi nướng cái đuôi tôm cực lớn kia, Ngô Sở mới tiếp tục chạy đi chống cọc gỗ.
Hắn chuẩn bị làm cho bản thân một nơi ở, tránh khi trời mưa lại không có chỗ trú mưa.
Hắn đã dừng suy nghĩ đến việc đi ra ngoài tìm kiếm những người khác rồi. Dù sao thì thế giới này cũng là thế giới Hồng Hoang, mà ở cái nơi hung hiểm hoang vu này vẫn nên ở một chỗ thì hơn.
Hơn nữa thời kỳ sơ khai này, con người đã xuất hiện hay chưa cũng là cả một vấn đề.
Không có dao thật ra cũng không sao, dùng tảng đá nện từ từ cũng được, dù sao cũng có thể đập vỡ.
Một khúc gỗ dài hơn mười mét rộng bằng miệng bát bị chặt ra, đặt trên rễ cây cao chừng hai mét. Cây cỏ được bện lại thành một đống cỏ khô, nhét ở chỗ giao nhau của khúc gỗ và rễ cây để chống trơn trượt.
Cứ như thế, lại mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Sở mới dần dần làm xong cho bản thân mình một cái mái đơn giản rộng chừng bốn năm mét, cũng phủ một lớp hoa cỏ lên phía trên.
Hắn chạy về nhìn đống lửa lại một chút, phát hiện lửa vẫn còn đang cháy, bề ngoài màu xanh đậm của thi thể con tôm kia đã xuất hiện màu cam đỏ, có lẽ bên ngoài đã chín rồi.
Nhưng thịt bên trong đã chín hết chưa thì Ngô Sở cũng không rõ. Chẳng qua độ dài của con tôm này gần mười mét lận, cũng dày năm sáu mét, không dễ bị nướng chín như vậy cũng là bình thường.
Sau khi nhìn, Ngô Sở lại nhớ đến nơi ở, bèn đi gom góp mấy miếng gỗ tím ở bên hồ. Hắn chuẩn bị dùng những miếng gỗ tím có tính chất như ngọc này để làm một cái giường.
Mấy miếng gỗ tím này có lớn có nhỏ. Tìm một miếng cho vuông vức thật đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng tìm được một miếng trơn nhẵn thì lại không khó lắm. Chỉ cần lót thêm vào một bên hoặc một góc là có thể làm thành giường rồi.
Chẳng qua tính chất của loại gỗ tím này không chỉ cứng rắn mà sức nặng cũng lớn vô cùng. Chỉ mới lớp vỏ cây màu xám trắng bên ngoài lớp gỗ tím đã dày hai ba mét rồi.
Miếng gỗ tím mà hắn muốn tìm chỉ có thể xem là mảnh vụn khi so với mấy khúc gỗ lớn này thôi.
Cửa và tường ở phía trước cũng vậy. Hắn muốn dùng một khúc gỗ tím để dễ dàng làm thành một bức rào chắn phía trước, lại để một cánh cửa rộng hơn một mét ở giữa. Sau đó dùng miếng gỗ vụn dựng một cái bàn lùn ở trong phòng, cũng di chuyển hơn chục quả tím kia vào trong phòng.
Cuối cùng, ở chính giữa phòng còn dùng một tảng đá vây lại làm thành một cái lò sưởi rộng một mét, sau đó chọn ba tảng đá bằng phẳng đặt giữa lò sưởi, hình thành một cái giá ba chân.
Khi ngủ có thể đốt lửa trong cái lò sưởi này, dùng để tránh rét đuổi thú dữ.
Cứ như vậy, lại một hai tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Sở cảm thấy mình bắt đầu vừa đói vừa mệt rồi.
Nhưng mà tốc độ di chuyển của mặt trời trên không trung vẫn không được là bao như cũ. Có thể thấy được một ngày ở thế giới này dài bao nhiêu. Nếu không phải thực vật xung quanh sinh trưởng rất dồi dào thì thậm chí hắn còn nghi ngờ nơi này là một cái thế giới mặt trời không lặn không có đêm tối nữa cơ.
Chẳng qua như vậy cũng tốt. Ban ngày dài lâu, ít nhất sẽ không vì đêm đen mà nghĩ vớ vẩn.
Lúc nghỉ ngơi, Ngô Sở đi vào chỗ dựng lửa trại, dùng thanh gỗ dời đống tàn lửa đi rồi lại gõ gõ vào bụng vỏ tôm.
Vỏ tôm khá cứng rắn, chẳng qua sau khi bị lửa đốt, lại gõ mạnh vào thì cái vỏ màu đỏ ánh vàng kia cuối cùng cũng bị gõ vỡ.
Hơi nóng hôi hổi thoát ra theo vết nứt trên vỏ. Mùi của thịt tôm tràn ngập xung quanh.
Ngô Sở thổi hơi nóng, dùng một miếng gỗ tím sạch sẽ đâm vào trong thịt tôm, nạy ra một miếng thịt nhỏ, xé xuống rồi nhét vào miệng.
Thịt tôm trông có vẻ tươi mới, lúc nhai vào miệng cũng rất có độ dai.
Mặc dù không có đồ gia vị gì khác nhưng lại vẫn như nguyên liệu nấu ăn cao cấp vậy, thường thì chỉ cần dùng cách nấu mộc mạc nhất. Thịt tôm này kích thích cảm giác thèm ăn của hắn.
Tươi, ngọt, hơi mặn…
Ngô Sở ngồi trên một tấm gỗ đã bị chặt ra, nhóp nhép ăn cho xong.
Wa oa oa, wa oa oa…
Phía sau truyền tới một tiếng kêu hung ác còn mang hơi sữa.
Con sói con kia lại chạy tới đây, có thể là bị mùi thơm hấp dẫn, cũng có thể là nhìn thấy đồ ăn của mình bị con quái vật hai chân này cướp mất nên khó chịu trong lòng.
Lúc này, con sói con đầu lông mềm như tớ hơi hạ thấp thân mình, nhe răng về phía Ngô Sở. Thế nhưng Ngô Sở lại có thể nhìn thấy một chút do dự trong đôi mắt của nó.
Vì thế hắn khoanh tay đứng dậy xách gậy gỗ bên cạnh lên.
Kết quả là con sói con kia nhẹ nhàng wa một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Ngô Sở cười ha ha mấy tiếng rồi tiếp tục xé thịt tôm, tiếp tục cắn một miếng lớn.
Một lát sau, tiếng “wa oa oa” kia lại vang lên cách phía sau hắn không xa.
Còn rất cố chấp đấy!
Ngô Sở hơi nhíu mày quay đầu nhìn về phía con sói con. Trong lùm cây phía sau nó cũng không có động tĩnh khác thường nào.
Nghĩ nghĩ, hắn bèn nâng tay xé một miếng thịt tôm xuống rồi ném về phía sói con.
Thịt ôm rất nhiều, thật ra hắn cũng không ăn được bao nhiêu, cũng không ngại chia sẻ với con sói con này. Điều hắn lo lắng là phía sau con sói con này còn có một bầy sói đáng sợ.
Nếu đụng phải bầy sói ở trong này thì quả thật hắn không có cách nào chống lại được.
Chẳng qua hắn cũng cảm nhận được rõ rằng sức ăn của bản thân mình đã tăng lên rất nhiều, có lẽ là từ mấy ngày gần đây. Hắn cảm nhận được rằng cơ thể mình có sự cải thiện và thay đổi mới.
Sau khi ăn xong, Ngô Sở lại xé thêm mấy miếng thịt tôm ném qua cho chú sói con.
Sau khi thử vài lần, sói con cũng đã bắt đầu hưởng thụ miếng thịt tôm hắn ném cho nó lúc nãy rồi. Mặc dù lúc nãy bị miếng thịt thình lình bay tới dọa cho mất hồn nhưng cũng không chạy trốn.
Ngô Sở nhìn nó một hồi rồi xoay người dời đống tàn lửa còn sót lại xuống lỗ hổng phía dưới xác tôm một lần nữa, hy vọng có thể sử dụng ít hơi nóng của lửa tàn để đuổi ruồi muỗi bay tới.
Sau đó hắn trở lại chỗ hồ nước, uống liền mấy hớp nước suối rồi trở lại nơi ở, đốt một đống lửa trong lò sưởi rồi nằm xuống giường gỗ được lót chút cỏ khô nghỉ ngơi một lát.
Cỏ khô này là lấy từ gốc cây cổ thụ kia, phiến lá vừa dày vừa lớn, hai ba cái lá đã có thể phủ kín giường lớn của hắn rồi, thậm chí còn có thể dùng lá làm chăn ngắn đắp.
Mặc dù ánh mặt trời bên ngoài vẫn chiếu rọi nhưng hắn đã mệt không chịu nổi nữa rồi.
Nơi ở của hắn nằm trong bóng râm, nhưng vì xua đuổi thú dữ nên hắn chỉ có thể đốt lửa, đồng thời gọi Nghệ Bảo ra: “Tiểu Nghị, mi ở đây gác nha, nếu có nguy hiểm gì thì đánh thức ta trước nhé.”
“Xin chủ nhân yên tâm, Nghệ Bảo cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Nó khôn khéo đáp lời, làm ra dáng vẻ đáng yêu phía trên điện thoại rồi lại chu cái miệng nhỏ hôn gió về phía hắn.
Ngô Sở không nhịn được trở mắt khinh thường liếc nó một cái, làm cho Nghệ Bảo cười khanh khách không ngừng.
Điều này khiến cho Ngô Sở cảm nhận được sự thành tinh của di động mình một lần nữa.
Hắn không còn sức đi tự hỏi xem tương lai mình nên làm cái gì bây giờ nữa. Bởi vì cứ nghĩ đến đây là hắn lại không nhịn được mà muốn khóc. Hắn chỉ có thể khiến cho bản thân mình đứng lên làm việc, vừa có cảm giác buồn ngủ thì lăn ra ngủ.
Dùng cách này để cố hết sức cho bản thân mình không nghĩ đến tương lai có lẽ là rất tăm tối kia.
Một giấc ngủ này cũng không biết ngủ bao lâu. Hắn lại mơ thấy mấy giấc mơ tương tự.
Chẳng qua giấc mơ lần này trừ người trẻ tuổi và con rồng màu xanh kia ra thì còn nhiều hơn một gốc cây cổ thụ che trời nữa. Đó đúng là cây thần che trời chọc thẳng lên trời bên cạnh hắn đây.
Mặc dù không biết cây thần này thuộc giống loài gì nhưng hắn biết trái cây màu tím đó là quả mọc ra từ cây cổ thụ này.
Những mảnh giấc mơ rất vụn vặt ngắn ngủi nhưng hắn vẫn cảm nhận được một ít thứ không giống nhau trong giấc mơ, rằng nơi này có trận pháp bảo vệ.
Trận pháp này được cây thần điều khiển, mà ký hiệu tạo thành trận pháp lớn bảo vệ quả núi này thế mà lại hơi giống với ký hiệu màu vàng của Nghệ Bảo.
Điều này khiến cho Ngô Sở có cảm giác vô cùng hoang đường, lại không nhịn được mà vui thầm.
Có lẽ Nghệ Bảo chính là một bảo vật kỳ lạ cũng nên!
Nhưng mà không biết vì sao những hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn đều như hình ảnh phim khoa giáo rung động lòng người mà hắn đã từng thưởng thức.
Sau khi những hình ảnh đó xuất hiện thì cảnh trong mơ lại tiêu tán thành mảnh nhỏ.
Sau đó hắn lại một lần nữa tỉnh lại trong hoàn cảnh xấu hổ. Hắn vô thức thò tay xuống sờ sờ dưới thân rồi lại thở phào một hơi.
“Chủ nhân tỉnh rồi!” Nghệ Bảo thấy Ngô Sở tỉnh lại thì vui vẻ kêu lên, nhìn theo động tác của hắn rồi quyến rũ nói: “Chủ nhân yên tâm, ngài không có cái kia đâu nhá!”
“…”
Lúc khóe môi Ngô Sở run rẩy, xoay người xuống giường thì mới phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé ngồi xổm trước cửa nhà hắn.
Wa oa oa…
Trước mặt thằng nhóc này còn có một thằng nhóc khác, nhưng thằng nhóc kỳ quái này không phải thú con nữa mà là một đứa nhỏ.
Lúc này, đứa nhỏ kia đang dùng một cây cỏ đuôi chó chơi đùa với chú sói con. Sói con đang quơ móng vuốt nhỏ muốn bắt lấy cái cây đuôi chó nghịch ngợm kia.