Grào…
Rồng gầm trời cao, tiếng như sấm sét, gió nổi mây vần, mênh mông cuồn cuộn.
Ngoài tiếng rồng gầm này ra, giữa trời đất không còn âm thanh nào khác nữa, mặt đất hoàn toàn yên tĩnh, tựa như vạn vật trong trời đất đều đang thần phục dưới tiếng rồng gầm này.
Phóng tầm mắt nhìn lại, núi xanh sừng sững đều sụp đổ hết, tất cả những vực hoang thăm thẳm đều bị lấp đầy, những cây rừng cổ thụ thi nhau nghiêng đổ, có thể nói là phá hoại nặng nề, khắp nơi hoang tàn. Nếu như nhìn xuống từ trên mây thì sẽ biết cảnh tượng đổ nát này đâu chỉ kéo dài ngàn vạn dặm.
Thanh niên bỗng nhiên xuất hiện ở trên đỉnh một ngọn núi màu xanh cảm thấy hít thở có chút khó khăn, vẻ mặt thảng thốt, sau đó lại cười ha ha, tiếp đó ra sức nhún người nhảy lên, như muốn đi thẳng tới trời cao.
Nhưng hắn chỉ nhảy lên cao được mấy tấc đã rơi xuống.
“Ủa? Trong mơ mà mình vẫn không thể bay? Quá đáng thật đấy! Bay cho tôi…”
Hắn lại bật lên lần nữa, kết quả vẫn chỉ cao được mấy tấc, không nhảy qua được cả lon coca.
Thế là hắn sửng sốt một lát, tự vỗ đùi một cái.
Bốp…
Âm thanh giòn tan, đùi nhói nhói.
“Không phải là mơ?”
Hắn lại vỗ đùi mình thêm cái nữa, sau đó nhíu mày hít khí lạnh.
Chậm rãi tỉnh táo lại, hắn lại lén véo đùi một cái, vẻ mặt nghi ngờ không thôi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra xem, không có bất kỳ tín hiệu mạng nào, ngay cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không gọi được.
Hắn tên là Ngô Sở, là một người đi làm thuê bình thường trong xã hội có vận may khá ổn.
Nghĩ lại một phút trước, hắn còn đang vui mừng đến mức điên cuồng gào thét lao băng băng trên đường vì mình trúng thưởng ba mươi triệu, hơn nữa còn thật sự nhận được tiền tới tay, bị không ít người coi là thằng điên.
Không ngờ một lát sau, chạy mãi chạy mãi, thế mà lại chạy tới cái nơi rừng núi hoang vắng này.
Ban đầu Ngô Sở tưởng rằng mình vui đến mức chập chờn, trí nhớ xuất hiện rối loạn, cho rằng mình đã về nhà nghỉ ngơi, lúc này đang nằm mơ, mơ thấy cảnh tượng kỳ lạ này đây!
Bây giờ nhớ lại, trước đó lúc hắn lao băng bằng trên đường cái, những cảnh vật đi ngược đó hình như có chút không giống bình thường.
Nhưng mà, chuyện này sao có thể chứ?
Tại sao trên đời này lại có chuyện kỳ dị như vậy?
Chẳng lẽ hắn cứ chạy mãi, rồi chạy vào trong một đường hầm thời gian thật?
Lúc này đầu óc Ngô Sở đã quay mòng mòng.
Giơ tay ra nhìn hai tay của mình, lại nhìn hai chân của mình, một đôi giày Converse màu đen bình thường, quần jean màu đen quen thuộc, trên người vẫn là chiếc áo thun màu trắng kia, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng màu đen, trang phục mùa xuân rất điển hình.
Thế là hắn không nhịn được lại vỗ lên bắp đùi còn lại của mình.
Vẫn nhói nhói như cũ.
Ý thức được có lẽ mình đã thật sự đi vào một đường hầm thời gian nào đó, chạy đến một thế giới lạ lẫm, Ngô Sở lập tức có chút không bình tĩnh nổi.
Giải thưởng lớn ba mươi triệu tới tay hai mươi tư triệu, còn chưa kịp tiêu nữa!
Thậm chí hắn còn cảm thấy mình không cần sầu về nửa đời sau nữa, xe xịn người đẹp đang vẫy gọi hắn.
Nhưng bây giờ…
Đương nhiên, quan trọng không phải là vấn đề tiêu hay chưa tiêu tiền, mà là sự lo lắng khi con người đối mặt với hoàn cảnh xa lạ mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi.
Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào vậy?
Còn tiếng giống như rồng gầm lúc nãy là do con quái thú nào phát ra?
Lại nhìn những cây lớn đổ ngã xung quanh, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ… Đó là một loại cây xanh có sức sống ngoan cường.
Sao trên Trái Đất lại có thể có cây lớn như vậy? Hơn nữa còn đầy rẫy khắp nơi. Chỗ xa xa còn có một gốc cây lớn chống trời không tán lá, giống như một thanh mâu dài to lớn, đâm thẳng tới trời.
Hắn phiền muộn trong lòng, lại không nhịn được mà đập lên đùi thêm mấy phát nữa, hắn cũng không biết trong vô thức, rốt cuộc mình đã tự đánh mình mấy lần, sau khi ý thức được đây là chuyện không có cách nào thay đổi, hắn chỉ đành chán nản ngồi xuống đất.
Cuộc đời lên voi xuống chó thật là nhanh, uất ức đến nỗi khiến người ta muốn khóc.
Ngô Sở đầu óc trống rỗng, sau khi ngồi ngẩn ngơ ở trên mặt đất một lát lại lo lắng đứng lên, đi đi lại lại trên đỉnh núi trụi lủi này, trên trán như có bốn chữ to “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ” đang xoay vòng vòng.
Hắn phát hiện mình không thể nào bình tĩnh nổi, vào lúc này, tính tình gặp sao yên vậy vốn không phát huy tác dụng gì, không an ủi được cảm xúc phiền muộn mất tập trung kia.
Nghĩ đến chuyện có thể mình đã rời xa xã hội hiện đại, thậm chí rời xa Trái Đất, cơ thể hắn không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, đây không phải là kích động, mà là hoang mang sợ hãi.
Xuyên không?
Sao có thể chứ?
Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của một số tác giả văn học và truyền hình điện ảnh mà thôi!
Nhưng nhìn thấy nơi rừng núi hoang vắng này, xung quanh không có bất kỳ tiếng côn trùng kêu hay chim hót nào, yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ, cảm xúc thấp thỏm lặng lẽ dâng lên trong lòng, đè nén đến mức khiến hắn có chút sụp đổ, hắn lại không thể không đối diện với sự thật đáng sợ trước mắt này.
Ngồi chán nản trên mặt đất, một lát sau, hắn đưa tay xoa mặt mình, vừa điều chỉnh hô hấp và cảm xúc, vừa xây dựng tâm lý.
Hồi lâu sau, Ngô Sở mới để ý thấy sự khác thường dưới người mình.
Dưới người hắn là đá lớn màu xanh trụi lủi, trông giống như những chiếc bồn tắm lớn nhỏ được ghép thành từ những vảy đá màu xanh, kích thước của vảy đá giống nhau, sắp xếp chỉnh tề, hơn nữa sờ vào cũng không thô ráp, thậm chí còn có cảm giác trơn nhẵn.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, xúc cảm cũng không nóng bỏng, trái lại có một loại lạnh buốt.
Xem xét cẩn thận một phen, hắn trực tiếp nhảy dựng lên, kết quả là nhảy được một nửa lại đặt mông xuống đất, dường như hắn nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ nào đó, nhịp tim như lỡ mất mấy nhịp, sau đó dè dặt bò về phía trước từng chút một, đi chứng thực suy đoán trong lòng mình.
Bò được một lúc, khi nhìn thấy cái đầu to lớn không gì sánh được, lại còn to lớn dữ tợn treo ở giữa sườn núi kia, hắn sợ đến nỗi choáng váng.
Hắn rụt cổ lại, cúi đầu xuống, sau khi hít thở sâu mấy lần mới cẩn thận lấy điện thoại di động từ trong túi ra, phóng to hình ảnh cái đầu to lớn kia.
Đó là đầu của một loại sinh vật thần thoại khiến vô số người Hoa Hạ cực kỳ sùng bái, đầu trâu màu xanh, sừng hươu màu trắng, đôi mắt cực lớn trợn tròn màu vàng óng, bên môi còn có hai sợi râu thon dài như cây roi khổng lồ đang rủ xuống đất.
Lưỡi dài màu đỏ tươi mềm oặt trượt ra từ khóe môi, bên dưới cái đầu cao lớn này là một dòng suối đỏ tươi chảy lan tràn xuống dưới núi.
Đây là một con rồng xanh chỉ xuất hiện trong thần thoại, thân rồng nằm ngang giữa núi, nhìn tình hình thì có vẻ đã chết, cứ thế treo ở trên ngọn núi.
Cũng không biết nó đã chết hẳn hay chưa, dù sao đây cũng là sinh vật thần thoại.
Ngô Sở âm thầm tặc lưỡi, trong lòng sợ hãi thấp thỏm, lại nghĩ tới tiếng rồng gầm lúc nãy.
Hắn lại không nhịn được mà vươn tay lặng lẽ véo đùi một cái…
Đau đớn khiến hắn há mồm thè lưỡi, ngũ quan không tự chủ được mà bắt đầu vặn vẹo, xuýt xoa hít khí lạnh vào khiến hắn cảm thấy có chút lạnh thấu tim.
Rốt cuộc đây là một thế giới thần kỳ ra sao?
Ngô Sở có chút khóc không ra nước mắt, trong lúc hoảng hốt lại ngước mắt lên nhìn xung quanh, chắc chắn không thể ở lại lâu trên đỉnh núi này, ai mà biết con rồng lớn này đã ngủm thật hay chưa?
Lúc nhìn thấy bên cạnh cái cây lớn nơi xa kia có một cái hồ không biết rộng chừng nào, hắn lựa chọn rời khỏi nơi này trước, xuất phát đi đến chỗ đó.
Sau khi chụp thêm mấy bức ảnh trong vô thức, Ngô Sở mới cẩn thận bò từ sống lưng rồng về phía đuôi rồng, tuy rằng lưng rồng rất rộng nhưng vì nghiêng xuống dưới nên ngoài vây lưng ở trên sống lưng ra thì không có bất kỳ chướng ngại vật nào khác để giảm tốc độ trượt lại.
Hắn tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Lúc leo đến đuôi rồng thì cũng đã đến chân núi.
Cũng may ngọn núi lớn đổ nát này không dốc đứng, khiến cho góc độ mà lưng rồng nghiêng xuống cũng không thẳng băng, nếu không thật sự là không đi nổi.
Khi chân đạp lên mặt đất rộng lớn được đổi mới vì đổ nát, hắn mới cảm nhận được một chút chân thật.
Quay đầu nhìn lại, thân rồng to lớn kia treo ở trên núi, hai bên thân rồng là cây lớn ngã đổ và đá vụn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút màu xanh lục ở giữa đống đá vụn.
Ngô Sở lại lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh, quay người bước về phía hồ lớn ở xa xa.
Lần này đi, hắn đã phát hiện ra vấn đề, lúc nãy khi cẩn thận bò ở trên lưng rồng vẫn chưa phát hiện, bây giờ vừa đi đường thì hắn đã nhận ra, hình như trọng lực của thế giới này khác với Trái Đất, thảo nào độ cao mà trước đó hắn nhảy dựng lên còn không cao bằng lon coca.
Kết quả mà trọng lực lớn mang đến là cảm giác mệt mỏi càng lúc càng lớn, thoạt nhìn cũng chỉ là khoảng cách khoảng mười mấy dặm, vừa đi vừa nghỉ, thế mà tốn mất mười mấy tiếng của hắn, hoa mắt chóng mặt, môi khô nứt nẻ. Ống quần và giày màu đen đã biến thành màu vàng đất, vô cùng chật vật.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng thế giới này có thể xuất hiện cây lớn như thế, có lẽ nồng độ oxy sẽ cao hơn so với Trái Đất, cơ thể mình sẽ không thích ứng được, nhưng sau khi đi một đoạn đường, hắn mới phát hiện mình lo lắng hơi thừa.
Hơn nữa khi đi mệt nghỉ một lát, sức lực có thể nhanh chóng khôi phục với tốc độ khiến hắn ngạc nhiên. Lại thêm nơi xa có cái hồ lớn đang đợi hắn, khiến hắn có thể ảo tưởng một chút.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đỉnh núi đổ nát, trên đường không có bụi cây, đi lại cũng dễ dàng hơn một chút. Nếu như đi lại ở trong rừng rậm nguyên thủy, đoán chừng hắn sẽ phải khóc thét.
Khi đi trên đường gặp phải những thân cây to có đường kính đến khoảng mười mấy mét, thậm chí là mấy chục mét vắt ngang ở trước mặt, hắn chỉ có thể chui qua khe hở giữa thân cây và cành cây.
Những cây lớn cổ thụ đường kính mấy mét mà hắn từng thấy, ở đây cũng chỉ được tính là đàn em.
Trên những cây lớn ngã đổ trên mặt đất kia, dưới sự chiếu rọi của nắng gắt, lá cây đã héo đi, phờ phạc tung bay theo gió.
Trọng lực khác biệt, thi thể rồng treo ở trên núi, cây cổ thụ vắt ngang khắp nơi, cùng các loại cây kỳ lạ không nhận ra khiến hắn hiểu được, nơi này đã không còn là Trái Đất trước kia nữa.
Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, cảm giác như hai chân không còn là của mình, Ngô Sở cũng không biết suốt chặng đường này, rốt cuộc mình đã nhắc đến loại cây xanh ngoan cường nào đó bao nhiêu lần.
Từ tưởng rằng là giấc mơ đến đối mặt với hiện thực, từ đắc ý đến không như ý, từ bình tĩnh ung dung đến hoảng hốt lo sợ… Hắn mới phát hiện, hóa ra thằng hề lại là chính mình!
Ta thật sự không muốn xuyên không đâu!
Ngô Sở âm thầm than thở.
Hắn một bước sâu một bước nông, dọc đường bôn ba gian nan, cuối cùng cũng đến được bên hồ lớn, khi thật sự nhìn thấy rõ cây lớn kia lớn đến chừng nào, hắn mới hiểu được sự thần kỳ của tạo hóa.
Trong mắt hắn, cái cây thần vỏ màu xám trắng này ít nhất cũng phải hai ba trăm mét, thân cây thẳng tắp như mâu, cũng không biết cụ thể cao bao nhiêu, tán cây phía trên đã biến mất.
Con người đứng ở bên cạnh, quả thật là nhỏ bé giống như con kiến.
Ven hồ có một số mảnh vụn của cây lớn, rải rác khắp nơi giống như núi ngọc màu tím, tán cây gãy mất kia nghiêng vào trong hồ lớn, sự khổng lồ của tán cây trông giống như một khu rừng nhỏ đứng sừng sững ở trong hồ.
Lúc này mặt hồ yên ả không gợn sóng, nhìn như không thể nhìn thấy bờ, bờ hồ xa xa trông vô cùng mờ nhạt, ít nhất cũng phải vài chục đến hơn trăm dặm.
Một thế giới nguyên thủy như vậy khiến hắn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có thể bay màu bất cứ lúc nào.
Hắn hơi mờ mịt luống cuống nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, sau đó lại vô thức lấy điện thoại di động ra, chụp tanh tách một đống ảnh, thậm chí còn lấy cây lớn làm nền, chụp ảnh selfie.
Bên cạnh cây lớn là một thung lũng có diện tích rất rộng, trong thung lũng mọc đầy các loại hoa thơm cỏ lạ, thân của bọn chúng đều rất lớn, có lá của một số cây còn to hơn cả hắn.
Chắc hẳn khe núi này đã từng được nước hồ bao phủ, cánh đồng hoa xiêu vẹo từng mảng hướng sâu vào trong thung lũng, có dáng vẻ giống như bị gió xuân thổi qua tàn phá.
Có điều cho dù những loài hoa lạ trải dài kia đã là hoa tàn, nhưng hương thơm nồng vẫn còn thoang thoảng trong thung lũng này, khiến cho lòng người thanh thản, vì đó mà say mê.
Chỉ có điều lúc này trong cánh đồng hoa này lại không có ong mật cũng không có bướm.
Ngô Sở đi dạo một vòng bên cạnh cánh đồng hoa thơm cỏ lạ này, phát hiện sâu trong thung lũng phía sau cánh đồng hoa này có một đầm nước hình tròn đường kính khoảng hai ba mét.
Đầm nước như được khảm trên một tảng đá, vô cùng trong veo, nước từ trong khe đá ào ạt chảy ra, nhưng cũng rất kỳ lạ là không tràn ra khỏi đầm nước.
Mặc dù rất khát nhưng Ngô Sở vẫn không lấy nước ở cái hồ lớn kia, cho đến khi tìm được cái đầm nước này, hắn mới hơi do dự.
Xem xét xung quanh đầm nước cũng không có dấu móng của dã thú, lúc này hắn mới nhìn đầm nước mà liếm môi.
Hồi lâu sau…
Ngô Sở lặng lẽ gục xuống bên cạnh đầm nước.
Mặc kệ ra sao, giải khát trước rồi nói sau, suối đá trong veo như vậy, chắc hẳn sẽ không có ký sinh trùng gì đáng sợ đâu nhỉ! Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Mà sau khi hắn uống một ngụm nước suối ngọt thanh, dường như hắn cảm nhận được mình bị một loại thú lớn nào đó theo dõi, khiến hắn không tự chủ được mà tê dại cả da đầu.