Điều khiến Ngô Sở không ngờ đó là, chiếc điện thoại vốn có màu đen kinh điển của mình lại dát lên một lớp vàng thổ hào dung tục.
Cũng may lớp vàng thổ hào này không phải là một mảng lớn, mà là từng dải hoa văn được hình thành từ những hoa văn huyền ảo chạm rỗng màu vàng, quấn một vòng quanh toàn bộ vỏ điện thoại.
Sờ lương tâm mà nói, tạo hình lòe loẹt này ngầu hơn kiểu kinh điển trước đó rất nhiều. Nhưng những điều này không phải là mấu chốt, mấu chốt là, tại sao tự dưng chiếc điện thoại di động này lại thay đổi màu sắc? Những dải hoa văn màu vàng này được hình thành như thế nào?
Chẳng lẽ là do… vùng biển màu vàng hôm qua tạo thành?
Mang theo sự khó hiểu và tò mò, Ngô Sở mở điện thoại di động của mình ra, kiểm tra thời gian.
Vừa xem, quả nhiên đã phát hiện khác thường.
Thời gian không còn là một ngày hai mươi tư giờ như trước đây, mà là mấy ngàn giờ, trước mắt con số hiển thị là năm nghìn một trăm ba mươi mốt giờ bốn mươi tám phút.
Ngô Sở không hiểu kiểu gì.
Hắn lại ấn mở lịch, phát hiện lịch cũng đã biến mất.
Nhìn thử pin, phát hiện biểu tượng pin cũng biến mất không thấy đâu nữa.
“Đây có còn là điện thoại của mình không?”
Thế là hắn trực tiếp gọi “Tiểu Nghệ”.
Giọng nữ giống như máy móc ban đầu cũng đã biến mất. Một cô gái nhỏ mặc váy tơ màu vàng gợi cảm tóc xoăn sóng tinh xảo xuất hiện ở bên trên điện thoại.
Cô gái nhỏ chỉ cao khoảng mười centimet, giống như một tiểu tinh linh, bàn chân nhỏ trần trụi đứng ở trên điện thoại di động, đang nhìn Ngô Sở với vẻ mặt mỉm cười. Bất kể là tư thái hay là dáng dấp đều cực kỳ tinh xảo, tựa như những nữ thần đi ra từ bên trong thế giới hai chiều, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, gợi cảm xinh đẹp, ngập tràn quyến rũ, đến cả giọng nói cũng trở nên quyến rũ gợi cảm.
“Chủ nhân gọi Nghệ Bảo có chuyện gì đó?”
“…”
Ngô Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn con tiểu yêu tinh mặc váy tơ vàng đột nhiên trồi ra từ trong điện thoại di động, đứng chình ình làm điệu làm bộ ở trên màn hình điện thoại này: “Mi, mi…”
Nhất thời, hắn không biết nên hỏi gì cho phải, trong lòng như có ngàn vạn con thú dữ đang phi nước đại qua, hắn cảm thấy văn hóa không đủ dùng, cuối cùng chỉ đành thốt ra một tiếng “Đù”.
Chẳng lẽ điện thoại di động của mình thành tinh?
Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện thân!
“Mi là Tiểu Nghệ? Tại sao… tại sao lại cụ thể hóa hiện thực hóa rồi?”
Mũi chân của cô gái nhỏ nhón trên màn hình điện thoại, xoay vòng vòng trên màn hình điện thoại, váy tơ vàng bay bay, bồng bềnh giống như tiên, cặp chân ngọc trắng nõn thon dài dưới váy kia, bàn chân trần màu hồng mượt mà như ngọc, giữa môi son khẽ mở tựa như có mùi hương lạ thoang thoảng.
“Nghệ Bảo cũng không biết ấy! Chỉ cảm thấy có một luồng năng lượng tràn vào điện thoại, sau đó thì Nghệ Bảo xuất hiện á! Chủ nhân, Nghệ Bảo có đẹp không?”
Giọng nói gợi cảm quyến rũ kia suýt nữa đã khiến Ngô Sở nghe mà mềm cả xương.
“…”
Ngô Sở im lặng một hồi lâu, chờ đợi cảm xúc dần dần bình tĩnh lại mới duỗi đầu ngón tay ra chọc chọc vào đầu cô gái nhỏ, cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, dáng vẻ thẹn thùng, uốn éo người quyến rũ nói: “Ghét chủ nhân ghê! Đừng có trêu người ta như vậy nữa!”
“…”
Ngô Sở khẽ ho một tiếng: “Mi về trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát!”
“Vậy chào mừng chủ nhân lần sau lại gọi người ta nhé!”
Nhìn con tiểu yêu tinh này hóa thành một vệt ánh sáng vàng rút vào điện thoại, đầu lông mày Ngô Sở nhíu lại.
Xúc cảm mà lúc nãy ngón tay mang lại cho hắn thậm chí còn khiến hắn cảm thấy, con tiểu yêu tinh này thật sự tồn tại, không chỉ có xúc cảm ấm áp trơn nhẵn, mà phản ứng còn có chút quá chân thực.
Suy tư một lát, hắn ẩn mở từng ứng dụng trong điện thoại di động ra xem.
Một số ứng dụng cần phải kết nối mạng mới có thể tiếp tục vận hành thì vẫn không có cách nào sử dụng, trái lại biểu tượng mạng vẫn còn, chỉ có điều vẫn thể hiện là không có tín hiệu.
Còn ứng dụng có thể vận hành độc lập thì có thể sử dụng bình thường.
Sau khi kiểm tra một phen, Ngô Sở phát hiện, phần lớn ứng dụng trong điện thoại di động đều không có thay đổi gì, nhưng có hai ứng dụng xuất hiện khác thường rõ ràng.
Một là Dự báo thời tiết, hai là Bản đồ.
Mở Dự báo thời tiết ra, bên trong hiện tên địa danh là ba chữ “Núi Tử Ngọc”.
Mở Bản đồ ra xem, trong đó hiện rất nhiều địa danh khiến Ngô Sở trợn mắt ngạc nhiên. Không ngờ hắn lại nhìn thấy những ngọn núi thần nổi tiếng như “Núi Bất Chu, núi Côn Luân” vân vân.
Còn “Núi Tử Ngọc” mà bây giờ hắn đang ở, nhìn từ trên bản đồ thì nó có vị trí ở giữa Đông Hải và núi Bất Chu. Phía nam tiếp giáp với một con sông lớn, phía đông là một nơi có tên núi Thiên Mục, phía bắc có một vùng đầm lầy, phía trên có một ngọn núi Thanh Khâu.
Bản đồ của cả thế giới này cũng hoàn toàn khác với bản đồ thế giới của Trái Đất.
Bản đồ thế giới của Trái Đất trước kia có mấy lục địa bị biển cả cách trở, nhưng nơi này lại hoàn toàn là một khối lục địa, chỉ có điều có nhiều chỗ trông khá nhỏ hẹp, mà bên trong bốn biển cũng rải rác vô số hòn đảo vô danh, phân bố dày đặc như sao trời, lớn nhỏ không đều.
Nhìn tất cả những thứ này, tâm trạng của Ngô Sở không được bình tĩnh cho lắm, không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng nảy sinh rất nhiều suy đoán khiến chính hắn cũng cảm thấy rất vô lý.
Gió núi thổi hiu hiu, một chiếc lá khô bay múa trong gió, giống như nỗi lòng của hắn vào giờ phút này.
Rào rào rào…
Trong cái hồ trước mặt cách đó không xa, một con cá lớn đuôi dài mười mấy mét trồi lên từ mặt nước, nhảy lên khỏi mặt nước mấy chục mét, sau đó lại đâm thẳng đầu vào trong khu rừng nhỏ giữa hồ lớn kia, trong khu rừng nhỏ lập tức truyền đến một trận âm thanh rì rào, cuối cùng bõm một tiếng, lại đâm vào trong nước!
Ngô Sở lặng lẽ há miệng, đó là một con quái vật khổng lồ dài đến mười mấy mét, trông hơi giống cá vàng, đỏ chói, dáng vẻ cũng rất đẹp, chỉ là hình thể ấy… Hắn lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía ngọn núi cách hơn mười dặm, con rồng xanh kia vẫn treo ở trên đó.
So sánh với nhau, Ngô Sở lại cảm thấy con cá béo này cũng chẳng có gì lớn lao.
Giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân của mình một lát, lại chế tạo một hiện trường hung án không đành lòng nhìn thẳng, Ngô Sở sảng khoái kéo quần lên.
Thật tốt! Lại vượt qua một kiếp, hắn nghĩ.
Nghĩ ngợi một lát, hắn tìm một cây gậy gỗ, đi tới hiện trường hung án này, khom người, nín thở, bới bùn đất ở trên mặt đất bên cạnh, hắn chuẩn bị đào một cái hố để hủy thi diệt tích.
Dù sao nơi này cũng cách nơi mà lúc trước hắn ngủ quá gần.
Nhưng khi hắn bắt đầu đào hố lại cảm nhận được, mình của hiện tại rõ ràng có chút không giống với mình lúc trước.
Hắn cảm nhận được rõ ràng sức lực của mình đã trở nên lớn hơn, hơn nữa nghĩ lại lúc nãy khi mình chạy tới, hình như tốc độ đã giống như trước đây, có vẻ như ảnh hưởng của trọng lực đối với hắn đã biến mất.
Bọng nước mọc lên ở lòng bàn chân hôm qua hình như cũng đã kết vảy không đau nữa.
Sau khi đào một cái hố, xử lý hiện trường xong, Ngô Sở bắt đầu nghiệm chứng suy đoán của mình.
Thực nghiệm một phen… Thật ra chính là nhấc thử những đoạn gỗ vụn mà “Hôm qua” hắn vốn nhấc không nổi, “Hôm nay” đã thật sự nhấc được.
Hắn cũng không biết sức lực của mình tăng lên bao nhiêu, nhưng trước kia hắn chỉ có thể nhảy lên cao mấy tấc, bây giờ có thể dễ dàng nhảy lên độ cao hơn một mét.
Lúc ra sức nhảy một cái, thế mà lại có thể nhảy lên mức cao gần hai mét.
Lần này, hắn lại trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ hai lần tiêu chảy trước đó là đang bài tiết độc tố? Chẳng lẽ là nước và trái cây kia đang cải thiện thể chất của mình? Nhưng tốc độ cải thiện này cũng quá đáng sợ rồi đó!
Ngô Sở yên lặng suy nghĩ, sau đó vươn tay ra, kéo ống tay áo lên, chẳng phải nói sau khi tẩy kinh phạt tủy xong, làn da sẽ xuất hiện tạp chất hôi thối hay sao?
Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa lên cánh tay, đừng nói, thật sự có một chút bùn bẩn nhàn nhạt giống như mỡ đông bị hắn xoa ra.
Có điều vẫn khác xa so với những trạng thái thần kỳ được miêu tả trong tiểu thuyết.
Ngửi thử, ngoài mùi mồ hôi chua chua nhàn nhạt ra thì hình như cũng không thối như trong tưởng tượng.
Hắn ngồi ở chỗ thoáng mát dưới rễ cây, bắt đầu suy tư.
Cuối cùng lại lấy điện thoại ra xem bản đồ, quả nhiên, sau khi hắn kiểm tra, suy đoán của hắn đã dần dần được nghiệm chứng, tứ hải, linh sơn, Bắc Minh, núi lửa bất tử…
Xem ra có lẽ đã thật sự tình cờ xuyên đến thế giới Thái Cổ Hồng Hoang rồi.
Trong lòng Ngô Sở âm thầm suy nghĩ, cảm xúc sa sút đến mức thấp nhất, nhưng điều khiến hắn nghĩ mãi không thông đó là, tại sao mình lại xui xẻo mà chạy đến thế giới này như vậy chứ?
Chẳng lẽ là thời không xuất hiện rối loạn?
Nhưng thế giới Hồng Hoang rộng lớn như vậy, thời không phải nên rất ổn định mới đúng chứ!
Hơn nữa, nếu thật sự là do thời không rối loạn gây nên, liệu ông trời của thế giới Hồng Hoang này có coi mình là yêu ma ngoại đạo xâm nhập rồi trực tiếp tiêu diệt không?
Hoặc đây là tác phẩm của một vị đại năng nào đó?
Nhưng nếu như là tác phẩm của một vị đại năng nào đó, vậy để một người bình thường như mình tới một nơi nguy hiểm như vậy là có dụng ý gì?
Chẳng lẽ tương lai mình phải gánh vác một chức trách lớn lao nào đó? Nhưng nếu như có một trách nhiệm lớn nào đó, vậy chẳng phải là nên cho hắn chút phương pháp tu hành để trợ giúp hắn mau chóng tu hành ư?
Suy nghĩ của hắn có chút hoang đường.
Tuy rằng Ngô Sở không hiểu quá rõ về thế giới Hồng Hoang, nhưng ít nhiều cũng từng xem một số phim ảnh và tiểu thuyết phong thần, vẫn biết đến một số địa danh Hồng Hoang tiếng tăm lừng lẫy và một số nhân vật thần thoại nghe nhiều nên quen.
Thế giới này, đâu đầu cũng ngập tràn nguy cơ đấy!
Bắp tay bắp chân nhỏ như mình thì có thể gánh vác được trách nhiệm lớn gì chứ?
Nếu như có thể gánh vác được trọng trách thật, chẳng phải đã gánh vác từ lúc ở Trái Đất rồi hay sao? Còn cần chạy đến nơi quỷ quái này chắc?
Thật sự cho rằng để gà mờ đến thời đại Thái Cổ Hồng Hoang này thì gà mờ sẽ không còn là gà mờ nữa?
Tốt xấu gì cũng phải cho một cái kim chỉ nam chứ!
Haiz!
Toang rồi!
Ngô Sở chống cằm, âm thầm than thở, suy nghĩ bay xa, lan man không bờ bến, lang thang không mục đích.
Sau khi chê bai bản thân một trận, hắn lại lặng lẽ lấy điện thoại di động ra…
Chẳng lẽ chiếc điện thoại thành tinh này chính là kim chỉ nam?
Hắn lại gọi Tiểu Nghệ.
“Chủ nhân, gọi Nghệ Bảo có chuyện gì thế?”
Giọng nói quyến rũ kia lại bắt đầu mê hoặc hắn.
Ngô Sở nhìn cô gái nhỏ tinh xảo này, thầm than một tiếng, hỏi: “Tiểu Nghệ à! Thế giới này là thế giới Hồng Hoang phải không?”
Tiểu Nghệ nhìn hắn một cái, trên mặt tràn đầy vẻ quyến rũ khiến người ta chảy nước miếng: “Xin chủ nhân hãy gọi người ta là Nghệ Bảo nha! Đây là tên mới của người ta. Dựa theo bản đồ mới thêm vào, kết hợp với một số tiểu thuyết và phim ảnh mà chủ nhân từng xem để phán đoán, đúng là vậy đó!”
“Hử? Ngươi vẫn còn nhớ lịch sử mà ta từng xem?”
“Chỉ cần không xóa mất thì Nghệ Bảo mới nhớ được, xóa mất thì đương nhiên cũng sẽ quên hết.” Tiểu yêu tinh Nghệ Bảo vén mái tóc xoăn sóng màu vàng, phóng cho Ngô Sở một làn điện.
Ngô Sở không đếm xỉa đến làn sóng điện này, nghĩ ngợi, hình như trước khi mình xuyên không đúng là đang đọc một quyển tiểu thuyết Hồng Hoang.
Tiếc là quyển tiểu thuyết đó kể về câu chuyện thời kỳ phong thần, hơn nữa còn là dã sử, vẫn có chênh lệch rất lớn với câu chuyện phong thần thật sự. Cũng không biết thế giới này có giống với thế giới thần thoại mà câu chuyện phong thần kia miêu tả hay không.
“Tiểu Nghệ à…”
“Xin chủ nhân hãy gọi người ta là Nghệ Bảo! Ghét ghê!”
“Cái đồ tiểu yêu tinh nhà mi, nói chuyện đứng đắn một chút.”
“Dạ vâng thưa chủ nhân, xin hãy gọi người ta là Nghệ Bảo!”
“…”
Ngô Sở vỗ trán: “Được thôi Nghệ Bảo, bây giờ mi có những công năng gì?”
“Ừm, người ta cũng không rõ lắm, vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu á! Có điều ngoài việc không thể kết nối mạng ra thì điện thoại của chủ nhân không có vấn đề gì khác, ngoài Dự báo thời tiết, Bản đồ và Lịch đã đồng bộ với thế giới này thì tất cả những cái khác vẫn y nguyên như cũ.”
Tiểu yêu tinh dùng ngón tay nhỏ nhắn chạm lên môi đỏ, cuối cùng lại nói: “À đúng rồi, còn có pin biến thành năng lượng của em, bộ nhớ cũng thay đổi thành trí nhớ của em, có vẻ như dung lượng vô hạn.”
“Ngoài ra…”
Nó vừa nói, ngón tay nhỏ nhắn vừa dựng lên, một dòng hoa văn màu vàng kéo dài ra khỏi đầu ngón tay nó, tựa như từng sợi dây leo ma màu vàng, hướng tới quấn quanh cơ thể Ngô Sở, chỉ trong chớp mắt, cơ thể giống như bị vô số dây leo bao bọc lại, trông thần kỳ lạ thường.
“Hình như cái này là dùng để bảo vệ, nhưng hiệu quả ra sao thì người ta cũng không rõ nữa!”
Ngô Sở nhìn hoa văn màu vàng trên người một cái, lắc đầu: “Để sau này từ từ thí nghiệm đi! Bây giờ ta phải đi tắm, mi đi về trước đi!”
“Dạ vâng! Chủ nhân.”
Nghệ Bảo đáp một tiếng rồi xoay người trở về trong điện thoại.
Một chiếc điện thoại thành tinh không rõ công năng thì làm sao làm kim chỉ nam được chứ?
Ngô Sở thầm mắng, vừa mắng vừa đứng dậy đi tới bên hồ.
Theo sự tăng cường của thị lực và thính lực, cho dù là đứng ở bên hồ vẫn có thể nhìn thấy rõ có không ít cá đang thong dong bơi lội thỏa thích ở trong hồ, to to nhỏ nhỏ, không rõ giống loài, có xấu có đẹp, nhưng lại không còn nhìn thấy loại quái vật khổng lồ giống như con lúc nãy.
Nghĩ một lát, Ngô Sở tìm một khúc gỗ vụn sắc nhọn vừa tay, đào một hố đất cách hồ lớn hơn mười mét, hắn chuẩn bị làm một cái ao để tắm rửa.
Theo sức lực tăng lên, thể lực cũng trở nên bền bỉ hơn, tốc độ đào của hắn rất nhanh.
Đào một hồi, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trong mơ “Tối hôm qua”, mơ thấy những hình ảnh mình trở thành đạo sĩ trẻ tuổi thi triển thuật pháp.
Sau khi ý chí trào dâng, hắn thử rập khuôn cứng nhắc, ngay lúc đang nghĩ trong đầu, một luồng ánh sáng màu vàng đất bắn ra từ đầu ngón tay hắn, ấy thế mà bùn đất bên trong hố đất lại chuyển động theo.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, hắn ngây người rất lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, ngồi xổm ở bờ hố, tiếp tục thi triển pháp thuật.
Dường như pháp thuật này đã là bản năng của hắn, bị hắn thi triển ra một cách dễ dàng.
Cũng giống như biết làm thế nào để sử dụng một loại phần mềm nào đó, nhưng lại không biết gì về nguyên lý vận hành của phần mềm, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng mới lạ.
Điều duy nhất không được hoàn hảo có lẽ là sức mạnh pháp thuật thi triển ra có chút cảm động lòng người.
Điều này khiến hắn không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ giấc mơ tối hôm qua chính là cái gọi là truyền đạo? Nhưng mình vẫn chưa bắt đầu tu luyện, tại sao trong cơ thể lại có pháp lực?
Một nghi ngờ khác nhanh chóng chiếm cứ trong đầu hắn.
Thế là hắn lại đi tới bên hồ lần nữa, nhớ lại bản lĩnh dời sông lấp biển lúc mình hóa thân thành rồng trong giấc mơ “Tối hôm qua”, trong lúc hắn nghĩ ngợi, một luồng ánh sáng màu xanh lam lại bắn ra từ đầu ngón tay hắn, trên mặt hồ tĩnh lặng kia lại có thể dấy lên một ngọn sóng nhỏ cao khoảng một thước thật, cất tiếng rào rào giống như đang vẫy tay với hắn.
Ngay lúc Ngô Sở muốn để ngọn sóng kia cao hơn một chút, bỗng cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đầu vang ong ong, đỉnh đầu như có ngôi sao đang xoay vòng vòng, khiến hắn phải đặt mông ngồi xuống đất.
Tuy rằng đầu có hơi đau nhưng hắn lại muốn cười, muốn thoải mái cười to.
Cho dù pháp thuật mà lúc nãy hắn thi triển còn sứt sẹo giống như một con gà yếu, nhưng ít nhất chuyện này đã cho hắn một mục tiêu và phương hướng phấn đấu.
Không chỉ có đạo nhân kia đang truyền đạo, mà ngay cả con rồng xanh kia cũng đang truyền đạo! Xem ra kim chỉ nam của mình không phải là chiếc điện thoại thành tinh kia, mà là hai vị đại năng này!
Ý nghĩ này khiến hắn không khỏi sung sướng đắc ý.
Tiếc là không thể trở lại Trái Đất, nếu không chỉ cần dựa vào thuật pháp này, hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể đi làm một nhà ảo thuật biết phép thuật.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Sở duỗi tay phải của mình ra, trong đầu thầm nghĩ, một ngọn lửa nhỏ yếu ớt xuất hiện ở đầu ngón tay hắn.
Hắn có thể cảm nhận được, trong khi tinh thần của hắn suy nghĩ, trong không khí có vô số sức nóng sục sôi tập trung đến đầu ngón tay hắn.
Hắn đoán có lẽ luồng sức nóng này chính là sức mạnh hỏa linh ở trong không khí.
Nhìn thấy ngọn lửa nhỏ này, hắn không tự chủ được mà một tay chống nạnh, cười ha ha.
Ngọn lửa “Hôm qua” khiến mình xoa đến nỗi hai tay đau nhức cũng không tạo ra được, thế mà bây giờ lại bị hắn thực hiện dễ như trở bàn tay.
Có điều khi hắn cười to, ngọn lửa trên đầu ngón tay hắn cũng run một cái rồi tản đi.
Khụ khụ…
Hắn thu lại nụ cười to, trở về tiếp tục đào hồ tắm. Có điều lần này hắn không tiếp tục sử dụng pháp thuật nữa, hắn quá yếu, pháp thuật còn không hữu dụng bằng hắn tự mình ra tay.
Nhưng so với tinh thần uể oải sa sút của “Hôm qua”, bây giờ hắn đã phấn khởi tự tin hơn rõ rệt, sự tự tin để tiếp tục sống ở thế giới này ở trong lòng đã tăng lên không ít.
Đương nhiên, chỉ cần không nghĩ nơi này là Hồng Hoang thì tất cả vẫn là tốt đẹp.
Cuộc đời lên voi xuống chó quá nhanh, thật sự là rất kích thích!
Hắn vừa xới bùn đất vừa ngây ngô cười hì hì, cơn gió ầm ĩ, hoa dại đong đưa, hồ nước dập dờn, lòng hắn đang bay lượn.
Hơn một giờ sau, một cái hố đất sâu chừng một mét, rộng khoảng hai mét đã xuất hiện trong tay hắn. Hắn lại nhấc mấy đoạn gỗ vụn màu tím ném vào trong hố đất, ra sức giẫm chúng nó vào trong bùn, đồng thời cũng làm như vậy với vách tường xung quanh hố đất.
Hơn hai giờ sau, một cái ao màu tím không được ngay ngắn cho lắm nhưng vẫn rộng một phẩy năm mét vuông đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đào một cái mương nước nhỏ ở bên ao, cũng gắn một lớp mảnh vỡ gỗ tím ở dưới đáy mương nước, hình thành một cái mương nước màu tím, dẫn nước hồ vào trong ao.
Đợi một lát, Ngô Sở tắm rửa ngon lành ở trong ao, gột rửa hết mồ hôi và những vết bùn bẩn trên người.
Cuối cùng tinh thần sảng khoái mặc quần áo xong, hắn bắt đầu đi xung quanh cái cây lớn màu xám trắng kia, tìm kiếm loại quả màu tím mà “Tối hôm qua” hắn từng ăn.
Đừng nói, quả này đúng là có không ít, chỉ có điều phần lớn đều đã bị nát mất, tìm một hồi lâu hắn mới tìm được mười ba quả coi như là hoàn chỉnh trong đống quả nát này. Hắn không dám đi sâu vào chỗ xa hơn, sợ gặp phải động vật có độc, ví dụ loại nhện khổng lồ kia.
Hắn mang chỗ quả nhìn bề ngoài thì hoàn hảo nhưng có chiều chỗ đã bị dập, có thể hỏng bất cứ lúc nào này về “Trụ sở tạm thời”, sau đó lại đi ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng lần này hắn không tìm được trái cây, mà tìm được một con vật sống.
Đó là một con sói con thân chỉ dài hơn một thước, dáng vẻ lông xù, trông hơi giống husky, ngay cả màu lông cũng không khác mấy, trắm xám đen giao nhau, xung quanh hốc mắt có một vòng lông đen khiến con mắt của nó trông vô cùng lớn.
Dường như là ngửi thấy khí tức của Ngô Sở, sói con đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, cũng nhe răng sữa lên với hắn, khẽ gầm grừ grừ, phát ra sự cảnh cáo nghiêm trọng.
Ngô Sở sửng sốt một lát, nhìn về phía tảng đá lớn màu xanh lục lam ở bên cạnh nó.
Ve ve…
Vài tiếng muỗi vo ve truyền đến từ bên cạnh tảng đá lớn, đó là tiếng do mấy con muỗi lớn chừng nắm đấm phát ra, Ngô Sở thấy mà tê dại cả da đầu, trong lòng khiếp sợ.
Bọn chúng bâu ở trên một mặt cắt của một tảng đá lớn màu lam, mặt cắt này giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, vô cùng bằng phẳng.
Đột nhiên, một thứ màu đỏ tươi chợt phi ra từ trong bụi cỏ, một con muỗi lớn chừng nắm đấm trực tiếp bị cái thứ đỏ tươi này cuốn đi mất.
Dường như sói con không cảm nhận được thứ này, vẫn gầm gừ nhìn Ngô Sở chằm chằm.
Ngô Sở không dám trêu nó, không phải sợ nó, dù sao con sói con cũng chỉ giống như một con cún con, tuy rằng cố gắng làm ra dáng vẻ hung dữ nhưng nó quá nhỏ.
Điều hắn lo lắng là bầy sói lớn phía sau con sói con này.
Có điều có chút kỳ lạ đó là, lúc trước hắn không hề nghe thấy có bất kỳ tiếng sói tru nào.
Ngay lúc Ngô Sở đang nghĩ không so đo với nó, con sói con kia lại tự chạy trước, rất có cảm giác “Không dọa được hắn, thôi thôi bỏ đi, chuồn thôi chuồn thôi”.
Nhìn con sói con cụp đuôi, ỉu xỉu quay người chui vào bụi cỏ, Ngô Sở không khỏi sửng sốt một lát, sau đó cẩn thận đi tới gần tảng đá lớn màu xanh lục lam kia.
Trực giác nói cho hắn biết, đó không phải là một tảng đá thật sự.
Quả nhiên, đổi mấy phương hướng để quan sát một phen, hắn phát hiện đây là một đoạn xác tôm, đặc biệt là đuôi tôm có đặc thù hết sức rõ ràng, cho dù hình thể của nó to đến đáng sợ.
Cái đuôi tôm này nằm nghiêng trên mặt đất có độ cao khoảng hơn mười mét, toàn bộ chiều dài đuôi tôm khoảng ba bốn mươi mét.
Mặc dù rất khổng lồ nhưng so với con rồng xanh kia thì vẫn kém rất xa.
Nhớ tới cảnh tượng một đạo nhân giao đấu với một con rồng thần màu xanh trong giấc mơ “Tối hôm qua”, Ngô Sở kết luận, đây là một đoạn xác tôm của lính tôm đến từ biển chết.
Trong ngọn núi xanh ngàn vặn dặm này, có lẽ còn có không ít thi thể khổng lồ giống như vậy.
Cẩn thận đi tới gần đoạn đuôi tôm kia, đồng thời đi một vòng, Ngô Sở phát hiện bên ngoài cái xác tôm màu xanh lục lam có một lớp sương trắng cực kỳ nhạt.
Nếu như không quan sát ở khoảng cách gần thì rất khó phát hiện.
Hắn giơ tay khẽ xoa lên lớp sương trắng này, cho vào trong miệng liếm thử, phát hiện vị mặn có chút đắng chát: “Chẳng lẽ đây là muối biển do nước biển ngưng kết thành? Đây là một con lính tôm không biết vệ sinh cá nhân đây mà!”
Nghĩ một lát, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên một chút.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play