Ngay lúc Ngô Sở cảm thấy có vẻ như bản thân đang bị một con thú lớn nào đó nhìn chòng chọc, thân mình hắn cứng đờ lại, da đầu run lên, thì một luồng sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống dừng ngay trên người hắn.
Luồng sáng kia như một đại dương màu vàng mênh mông, bát ngát.
Cảm thấy bản thân chìm đắm trong hải dương màu vàng này, hai tròng mắt của Ngô Sở lại trừng lớn lên lần nữa, sau đó đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Thật lâu sau, luồng sáng vàng kim kia tụ lại, cảm giác bị thú lớn nhìn chòng chọc vừa rồi biến mất không thấy nữa.
Ngô Sở hơi nghi ngờ quay đầu lại nhìn bốn phía. Xung quanh vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có từng đợt gió thổi theo mặt hồ về phía ruộng hoa bên này, có vẻ hơi ồn ào náo động.
Hắn không biết luồng sáng vàng kim kia từ đâu tới, sau đó lại biến mất đi chỗ nào, cũng không biết đây là nơi kỳ quái nào mà ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không hề nghe thấy, có khi nào còn cất giấu những thứ đáng sợ hơn hay không. Lúc này hắn cứ như một con thỏ nhỏ luôn lo lắng đề phòng, vô cùng cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho hắn hết hồn.
Ngẩng đầu nhìn màu trời, hắn hơi nhíu lông mày lại. Hắn phát hiện ra mặc dù từ khi hắn xuất hiện ở thế giới này đến trước khi đi vào nơi này, thời gian trên di động đã trôi qua mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ, thế nhưng hình như mặt trời trên không trung chưa hề có dáng vẻ đã từng di chuyển.
Hắn hơi nghi ngờ, nghĩ nghĩ rồi nhấc chân đi xuyên qua ruộng hoa, chuẩn bị đi tới cái lều giản dị được dựng dưới gốc cây cổ thụ, đốt lại đống lửa trại khác.
Không ăn còn có thể nhẫn nhịn chứ nếu không có lửa thì rất không có cảm giác an toàn.
Lửa chính là suối nguồn năng lượng tốt nhất xua tan đi sợ hãi trong đêm đen.
Mặc dù hắn cũng không biết bao giờ đêm tối mới buông xuống.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi được ruộng hoa, hắn đã cảm thấy một cơn đau quặn dâng lên từ bụng mình. Hắn nhảy dựng lên tháo thắt lưng ra, cởi quần xuống, ngồi chồm hỗm trong một bụi hoa.
Phụt phụt phụt…
Một thứ mùi thum thủm nhanh chóng tràn ngập không gian, suýt nữa thì hun cho hắn ngất luôn.
Ngô Sở vừa bịt mũi bịt miệng vừa cau mày suy nghĩ, có hơi lo lắng cho phải vừa rồi mình uống nước rồi bị nhiễm bệnh gì khiến cơ thể nhanh chóng có phản ứng như vậy hay không.
Cũng sắp muốn chết đến nơi rồi! Quả nhiên, mặc nhiều là dễ chết nhất. Phim truyền hình với tiểu thuyết toàn là lừa gạt. Sinh viên trên trái đất sao có thể dễ dàng thích ứng với vi khuẩn bệnh tật ở thế giới khác như vậy được?
Thật có lỗi quá, vả mặt tất cả những đàn anh đàn chị đã xuyên không một cái, có thể ta sắp trở thành người đầu tiên chết vì không hợp khí hậu sau khi xuyên không rồi.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, hơi phiền muộn suy nghĩ, rồi sau đó lại bật cười. Hắn phát hiện suy nghĩ ở giây phút đó thế mà lại không phải là sợ hãi, trái lại toàn là mấy suy nghĩ ngớ ngẩn.
Quả nhiên đời người luôn tràn ngập rất nhiều thứ không lường trước được!
Cũng may, sau khi thải hết mấy thứ bẩn thỉu trong bụng ra thì cả người hắn đã cảm thấy sảng khoái hơn rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại hơi buồn rầu nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, nhớ tới những năm tháng thơ ấu đi nhà vệ sinh ở nông thôn ngày xưa.
Nhưng mà đang ở bên ngoài nên cũng không chú ý được nhiều như vậy.
Một lúc sau, Ngô Sở dứt khoát vươn bàn tay tội ác tày trời sang đám hoa hoa cỏ cỏ đáng yêu bên cạnh, làm loại chuyện độc ác như phá hoại thiên nhiên.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là ngay cả đám hoa cỏ này hắn cũng không nhổ nổi? Ở cái thế giới này sao ta vô dụng quá vậy? Ngay cả sức để nhổ một cây cỏ cũng không có?"
May mà sau vài lần thử, Ngô Sở đã phát hiện ra từ lá cỏ xuống chỗ vị trí cuống lá và thân cây dễ bẻ hơn, thế nên hắn vẫn có thể nhổ được chúng.
Sau đó Ngô Sở mới sảng khoái đứng lên, cài lại thắt lưng, bịt chặt cái mũi quay đầu nhìn lại hiện trường hung án vô cùng thê thảm mà mình tạo ra.
Sau khi nín thở “nhanh chóng” rời khỏi hiện trường gây án, hắn đi qua mấy trăm mét ruộng hoa, kết quả là trên đường lại đụng phải một trái cây to như chậu rửa mặt.
Trái cây như viên ngọc màu tím này trông có vẻ giống mận và táo tây, da bóng loáng, cầm trong tay nặng trịch, cũng không biết có độc hay không.
Chẳng qua Ngô Sở vẫn bê trái cây kia lên, đi vào dưới gốc cây cổ thụ.
Giương mắt nhìn lên, cây cổ thụ này giống như một bức tường gỗ đổ bóng thật lớn che trước mặt hắn. Vỏ cây thô ráp trông như mặt đất khô nứt, rễ cây thô chắc như một con rắn lớn màu xám, mạnh mẽ cắm sâu vào trong lòng đất, chặt chẽ chống đỡ cây lớn phía trên.
Ngô Sở ở giữa hai cái rễ cây lộ ra trên mặt đất, cách xa nhau hơn mười mét. Thả trái cây màu tím kia xuống, hắn nhìn nhìn hai bên rễ cây vững chắc màu xám cao hơn mặt đất cả mét, hoàn toàn có thể xem như hai bức tường để dùng.
Hắn muốn đi tìm ít nhánh cây khô trở về nhóm lửa, thế nên chỉ có thể quanh quẩn quanh cây cổ thụ này.
Vỏ cây xám trắng vỡ vụn rụng trên mặt đất, bên trong lại là gỗ màu tím giống như ngọc tím, có lẽ có khoan cũng không thủng.
Tính chất của chúng nó vô cùng cứng rắn. Ngô Sở đã thử dùng gậy gỗ đánh thử rồi, âm thanh đánh ra không giống như tiếng của gỗ, trái lại hơi giống như tiếng kim loại hơn.
Quanh quẩn quanh cổ thụ, Ngô Sở đi vào khu rừng phía sau nó.
Rừng bên này cũng khác rừng ở chỗ hắn, nơi nơi đều là đá vụn và gỗ vụn, đỉnh núi bị cắt ngang ở giữa, vô số đất đá rơi rụng các nơi.
Hắn đoán rằng có thể ở nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến lớn chấn động thế giới.
Cuối cùng, con Thanh Long kia đã bị người diệt trừ tại đây, mà vô số dãy núi kéo dài xung quanh, rừng cổ mênh mông cũng đã bị trấn đánh chấn động thế giới này làm liên lụy, trở nên bị tàn phá nát tan.
Chỉ có cây cổ thụ may mắn còn đứng sừng sững trong rừng, chẳng qua so với những cây cao chọc trời bên cạnh nó thì những cây cổ thụ khác đều chỉ có thể xem như hàng con cháu mà thôi.
Thế giới có rồng chắc chắn là thế giới thần thoại!
Ở trong thế giới thần loại, mạng người…
Ngô Sở cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có thể còn kém hơn cả ngọn cỏ nhỏ ban nãy nữa.
Cành khô trên mặt đất không ít. Ngô Sở cũng tìm được không ít vỏ cây mềm mại dễ cháy cùng một ít cỏ khô có thể dùng để đốt lửa.
Hắn có vẻ rất cẩn thận, bởi vì hắn phát hiện ra rằng ở thế giới này, ngay cả con kiến cũng có vẻ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có con còn lớn bằng ngón tay cái.
Hắn cũng không biết nếu mình bị chúng nó cắn cho một miếng thì có thể bị độc chết hay không nữa.
Ngô Sở thở hồng hộc qua lại mấy lần, chuẩn bị xong các loại nguyên liệu để nhóm lửa. Trong cả cuộc đời lần đầu tiên hắn bắt đầu công trình đánh lửa dã ngoại.
Sau tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhìn thấy bàn tay đã đỏ ửng, rát không chịu nổi, Ngô Sở chán nản ngẩng đầu lên, cau mày, đầu đầy mồ hôi.
Lại qua gần một tiếng đồng hồ nữa, hắn cầm cành khô trong tay nện thẳng lên mặt đất.
“Cút mẹ nó chứ đánh lửa!”
Hắn thở hồng hộc ngồi vào chỗ lồi lên của rễ cây, dựa vào rễ cây nhìn hai bàn tay đỏ lên còn đang hơi đau, tụng pháp luật nhà nước bản Tam Tự Kinh trong lòng.
Tính chất của đám cành khô kia đều cực kỳ cứng rắn. Mặc dù đã nhét cỏ khô và vỏ cây mềm vào để “khoan thành động” nhưng với tốc độ chà xát gậy gỗ của hắn vẫn không thể nào sinh ra đủ nhiệt để châm lửa cỏ khô và vỏ cây mềm.
Tựa lưng vào cổ thụ nghỉ ngơi một lát, nghe tiếng kêu ọt ọt từ trong bụng truyền ra, mồ hôi cũng không chịu dừng dần dần chảy xuống theo hai bên mắt hắn.
Ngô Sở cảm thấy sau khi trúng giải độc đắc ba nghìn vạn, hắn đã dùng hết vận may trong đời, giờ lại gặp vận đen.
Sau khi phát tiết một lần, hắn mới cố gắng chỉnh đốn lại tâm trạng sắp tan vỡ, đứng dậy nhìn loại quả màu tím trên mặt đất sau đó đi về phía hồ trước phía sau ruộng hoa.
Bây giờ hắn có thể khẳng định một điều duy nhất là nước trong hồ đó không có độc.
Tránh được chỗ hiện trường gây án mà mình tạo ra, hắn lại mở ra một con đường mới trong ruộng hoa một lần nữa. Sau khi đi vào hồ nước, hung hăng bổ sung thêm hàm lượng nước xong, hắn trở lại dưới cây cổ thụ, suy tư về việc tiếp theo mình nên làm gì theo bản năng.
Sau khi nghỉ ngơi chừng nửa tiếng đồng hồ, Ngô Sở đứng dậy đi dọc theo bờ hồ về phía đông. Trong rừng núi phía trước, hắn đã có thể dựa vào phương hướng sinh trưởng của cây cối cành lá mà xác định được hướng đi.
Mặc dù biện pháp xác định phương hướng ở trên trái đất có lẽ không phù hợp với thế giới thần kỳ này, nhưng tạm thời cứ coi như là có còn hơn không đi!
Nhưng mà hắn còn chưa đi được quá hai ba mét đã quay lại.
Hắn phát hiện trong rừng ven hồ thế mà còn có mạng nhện cực lớn được tết lại. Diện tích mạng nhện giữa hai cây cổ thụ ước chừng phải mấy chục mét vuông.
Ở trung tâm tấm mạng nhện kia còn có một con nhện lớn màu sắc sặc sỡ lớn như cái chậu nằm úp sấp.
Vô cùng cẩn thận lùi lại dưới cây cổ thụ kia, Ngô Sở không khỏi uể oải.
Không biết qua bao lâu, hắn lại ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn về phía trái cây màu tím kia. Đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa có gì bỏ bụng, cơn đói lại vây quanh hắn, hắn đã không muốn nhịn nữa rồi.
“Mẹ nó chứ! Có độc thì có độc đi!”
Nâng trái cây lên, nghĩ đến tất cả những gì hôm nay mình gặp phải, Ngô Sở quyết định không thể tệ bạc với bản thân được, miễn cho quay đầu đã bị thú dữ ăn mất mà mình vẫn còn đói bụng.
Ăn no bị độc chết dù sao cũng tốt hơn đói bụng bị thú dữ nuốt mất!
Càng nghĩ càng kiên định, Ngô Sở hung tợn cắn lên trái cây trong tay như đang đối mặt với kẻ thù vậy. May mà mặc dù vỏ trái cây này cứng nhưng cũng không phải không cắn được, không đến nỗi rớt cả răng.
Thịt quả giòn giòn, nước màu tím tràn ra giữa thịt quả màu tím, mùi thơm tràn ngập chóp mũi của hắn khiến hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái vô cùng.
Hương vị ngọt lành bất ngờ khiến suy nghĩ của hắn bay xa, cứ như từng mảnh tế bào toàn thân đều đang hoan hô trước hương vị ngọt ngào này, từng tấc da thịt đều cảm nhận được sự thông thấu.
Lớn vậy rồi mà hắn chưa bao giờ nếm được loại trái cây nào trong veo ngon miệng đến vậy. Hương vị ngọt ngào, mùi thơm lạ lùng bay bổng, hơi mộng ảo, cứ như bước chậm trên đám mây vậy. Cảm giác không biết hình dung như thế nào.
“Hương vị ngọt ngào như thế cho dù có độc cũng đáng!”
Ngô Sở tiếp tục vùi đầu gặm quả, quyết định sẽ hưởng thụ hạnh phúc trong chốc này này trước đã.
Hắn ôm trái cây, vừa ăn vừa đi về phía bờ hồ, lại đi theo rễ cây uốn lượn vừa như rồng vừa như rắn, một đầu cắm vào lòng đất kia mà đi lên trên, đi thẳng đến chỗ nối tiếp giữa thân cây và rễ cây rồi ngồi xuống, vừa gặm trái cây vừa ngẩn người nhìn hồ lớn.
Ánh mắt trời chiếu rọi xuống hồ nước lớn, sóng nước dập dờn mênh mông, ngẫu nhiên có con cá trở mình dậy sóng, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên lúc tạt vào hắn cũng không quá mạnh.
Suy nghĩ bay lung tung theo hương vị ngọt ngào của loài trái cây kỳ lạ, cứ như cây bồ công anh tán loạn tung bay trong gió, tràn lan không mục đích, không biết đích đến cuối cùng của mình là ở nơi nào.
Dần dần, động tác của hắn chậm lại, hai mắt vô thức trở nên mông lung.
Cha mẹ người thân bạn bè của hắn, từng người… từng người sống thế nào?
Hắn ăn hết loại trái cây kỳ lạ kia trong vô thức rồi tiện tay ném cái hạt lớn trong tay xuống, sau đó giống như một con cá mắm ăn no, lười biếng tựa lưng phơi nắng.
Ánh nắng mùa xuân có vẻ vô cùng ấm áp, nhưng phơi nắng nhiều nên vẫn có cảm giác làn da hơi cháy nắng như cũ.
Hắn đang định xoay người nhảy xuống từ rễ cây nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi dọc theo cái rễ đi xuống dưới, hơn nữa cảm giác bụng phình lên khiến hắn ngại thực hiện những động tác phiền phức.
Hắn phát hiện mình ăn rất no. Trái cây đó thật sự rất ngon, hắn vô thức ăn hết cả một trái to như cái chậu rửa mặt.
“Hẳn là loại trái cây này còn không ít, nếu lát nữa không bị độc chết thì sau này có thể xem đây là nguồn thức ăn. Nhưng không biết loại trái cây này mọc ra từ cây nào vậy nhỉ?”
Ôm suy nghĩ hạnh phúc này trong đầu, hắn nằm dưới bóng râm của rễ cây.
Hắn cũng không biết rốt cuộc là mình ngủ quên từ bao giờ. Có lẽ là trước đó đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên thật sự rất mệt mỏi.
Mà cũng có lẽ là loại hương vị ngọt ngào mộng ảo hạnh phúc này khiến cho hắn say mê trong vô thức. Lại cũng có thể là do nỗi lòng ưu tư trong lòng khiến hắn không muốn đối mặt với sự thật.
Tóm lại là hắn nhanh chóng thành công ngủ ngon mơ đẹp.
Trong lúc ngủ mơ, hắn phát hiện ra bản thân biến thành một con rồng thần màu xanh, bay lên chín tầng mây hô mưa gọi gió, cưỡi mây đạp gió, nuốt sấm phun sét, náo loạn cả một vùng đất, vỗ lên mặt nước nghìn dặm.
Lúc thì lại biến thành một đạo sĩ tuổi còn trẻ, nuôi thú trồng cây giữa trời đất mênh mông, váy dài tung lên giữa không trung, cây rừng sinh trưởng cực nhanh rất kỳ dị.
Rất nhanh sau đó, hắn lại phát hiện bản thân mình chia làm một rồng một người rồi đánh nhau trong mơ.
Kéo theo đó là dãy núi xanh không ngừng sụp đổ, đất đai nứt vỡ, núi đá hóa thành bụi phấn, có cây bị nghiền thành bùn… Còn không chờ được đến khi thấy kết quả trận đánh, cảnh trong mơ của hắn đã thay đổi lần nữa.
Một người phụ nữ có dáng người xinh đẹp khóc trước mặt bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ trông có điểm gì đó giống người trong bức tranh. Người phụ nữ khóc mãi, lớp vải mỏng trên người dần dần rơi xuống…
Một người một rồng nhanh chóng lạc lối trong hương thơm dịu dàng hường phấn này.
Ở thời khắc mấu chốt, Ngô Sở bỗng nhiên tỉnh giấc.
Hắn vô thức thò tay sờ soạng phía dưới, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa hơi buồn bã.
Nhưng hắn còn chưa kịp trở lại với cơn mơ để trải qua sự tốt đẹp kia thì lại một lần nữa cảm thấy cơn đau quặn từ trong bụng.
Hắn vội vàng đứng dậy, chạy tới bụi hoa bên cạnh, kết quả là suýt nữa thì ngã lộn nhào. Đại khái là chạy còn chưa tới hai mươi mét, hắn đã không nhịn nổi nữa mà tháo thắt lưng, nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Âm thanh phụt phụt và thứ mùi thum thủm kia lại tràn ngập lần thứ hai khiến hắn vô thức bịt mũi lại.
Thật lâu sau hắn mới thở phào một hơi.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại nhìn dáng vẻ thực vật trên mặt đất xung quanh… Đột nhiên hắn phát hiện ra thị lực của mình tốt hơn trước kia rất nhiều, tầm nhìn trở nên rộng lớn hơn, cảnh vật cũng trở nên càng rõ ràng hơn, cứ như là hình ảnh bình thường đột nhiên biến thành hình ảnh chất lượng cao vậy.
Bên cạnh đó, thái dương trên bầu trời lúc này hình như chỉ hơi di chuyển một chút thì phải.
Vì thế hắn lấy điện thoại di động ra muốn nhìn thời gian một chút.
Nhưng khi hắn nhìn lên di động thì lại phải trợn tròn mắt một lần nữa.