Thật khó để khiến mọi người không nghĩ bậy về những gì anh nói, nhưng chỉ có tôi biết rằng, ngủ mà Lý Tân nhắc đến, thật sự chỉ đơn giản là ngủ.
Dưới mắt anh có hai quầng thâm đen xì.
Những nhà phát triển trò chơi đều như vậy, thường xuyên phải thức thâu đêm làm việc.
“Giang Sênh, em vì thằng nhóc này mà ly hôn với anh sao?” Đàm Tử Hạo tức giận lao đến chặn đường chúng tôi.
“Em nói thật đi, em và cậu ta đến với nhau từ khi nào, vậy mà còn khiến anh tưởng mình là người có lỗi. Em, Giang Sênh, sao em không tìm một người nào tốt đấy? Tìm một sinh viên đại học, em tưởng rằng bản thân còn trẻ sao?”
“Ồn ào thật đấy!”
Lý Tân ngoáy lỗ tay, khuôn mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Sau đó, anh nhanh chóng giơ chân đá Đàm Tử Hạo một cái.
Đàm Tử Hạo bị đá cho ngã nhào ra bãi cỏ, lại làm nát thêm mấy cây lựu của tôi.
Anh ta vùng vẫy một lúc mới đứng dậy được.
“Giang Sênh, em quan hệ với ai mà không được? Lại cố tình tìm người nhà họ Lý, em tưởng dễ bước vào nhà bọn họ lắm sao, tên này, từ lâu đã có…”
Ánh mắt của Lý Tân thoáng liếc qua, Đàm Tử Hào sợ đến mức lập tức ngậm miệng lại, còn nhanh hơn chuột chạy trốn.
“Đàn anh…” Bạch Thu Thủy sững sờ đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, “Anh có bạn gái từ khi nào vậy? Hu hu…”
Lý Tân chẳng thèm quan tâm đến cô ta.
"Giọng điệu lười biếng nói: “Cô Bạch, việc tôi quen ai, cần phải báo cáo với cô sao?”
Bạch Thu Thủy sụt sùi, muốn nói gì đó nhưng không dám. Cuối cùng, cô ta nhìn tôi chằm chằm một cách dữ tợn, rồi quay người bỏ chạy. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta càng lúc càng xa, trong lòng cảm thấy khó chịu không sao tả xiết. Khó khăn lắm mới gặp được một người mua hào phóng, sao có thể làm phật lòng cô ta được? Tôi muốn đuổi theo cô ta nhưng Lý Tân không đồng ý.
Anh kéo tôi vào nhà, ngồi xuống sofa rồi gối đầu lên đùi tôi, nằm xuống một cách tự nhiên.
Trong miệng còn không quên lẩm bẩm một câu:
“Vợ à, trước đây mắt nhìn của em tệ thật đấy.”
Tâm trạng tôi đang bị dồn nén từ nãy đến giờ, nghe anh nói vật lập tức đáp lại một cách giận dữ.
“Dù sao cũng mang đi bán cho người khác, miễn là kiếm được tiền, cần phải quan tâm đến chất lượng để làm gì?”
Lý Tân không trả lời tôi, đôi mi của anh khép lại, dường như đã ngủ mất rồi.
Nhưng tôi không buồn ngủ.
Ông chồng này, trông có vẻ khó xử lí đây.
Tôi hỏi hệ thống bây giờ nên làm gì?
Tuy nhiên, hệ thống liên tục trong trạng thái giả chết.
Ngoài việc cho tôi biết về nhiệm vụ và phần thưởng, hệ thống này chưa bao giờ nói với tôi những thứ khác.
Sau khi trò chơi của Lý Tân được phát hành thành công, anh đã bàn giao những công việc tiếp theo cho các đồng nghiệp khác, còn anh toàn tâm toàn ý ở bên tôi.
Anh dạy tôi cách đầu tư, xem chứng khoán, nấu cho tôi những bữa ăn ngon, tôi đặc biệt thích món khoai tây thái sợi xào chua cay do anh nấu.
Vừa chua vừa cay.
Không có việc gì làm, hai người bọn họ sẽ cùng nhau trồng cây, cùng nhau phơi nắng.
Anh còn nói muốn đưa tôi đi du lịch.
Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Bởi vì tôi đã bí mật tham gia vào một nhóm của các phú bà, đăng thông tin cá nhân của Lý Tân vào đó, để những người quan tâm có thể trực tiếp theo dõi.
Liên hệ tôi, giá cả có thể thương lượng.
Kể từ đó, điện thoại của tôi không ngừng nhận được tin nhắn.
Vì sợ bị Lý Tân phát hiện, vào ngày khởi hành, tôi cố ý tắt điện thoại, ăn mặc đẹp, chuẩn bị có một chuyến đi ngọt ngào cùng anh.
Cuối cùng anh lái xe rẽ trái rẽ phải, cô trực tiếp bị lừa vào sâu trong núi.
Đi về phía làng Gia Bình.
Đó là một ngôi làng nhỏ biệt lập với thế giới, được bao quanh bởi núi sông trùng điệp, khắp nơi là hoa cỏ dại.
Tôi nghĩ đến một hoạt động đang nổi gần đây, trong lòng không khỏi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đừng nói là anh muốn tôi đến đây cùng đào rau rừng với anh ấy nhé?
Mặc dù anh đẹp trai, lại còn biết nấu ăn, nhưng như thế cũng không được chứ.
Chị vẫn còn rất nhiều tiền để tiêu đấy.
Đàn ông là gì so với tiền bạc. Tôi muốn bỏ chạy nhưng điện thoại di động của tôi không có tín hiệu, Lý Tân bảo rằng đây là nơi anh lớn lên. Đến cây táo lớn đầu làng… Những hàng xóm thấy anh trở về, bọn họ chào đón một cách nồng nhiệt: “Tiểu Tân về thăm cha mẹ à?”, “Tân Tân lớn hơn rồi”, “Tiểu Tân dẫn bạn gái về à?”
Đêm đó, chúng tôi ở nhà bà Vương đầu làng.
“Tân Tân, cuối cùng con đã về, cuối cùng con cũng về rồi.”
Anh đưa tôi đi gặp cha mẹ đã mất, nhìn lại ngôi nhà cũ bị đất đá bao phủ, trong đó có cả tuổi thơ của anh.
Bà Vương đã lớn tuổi, đôi mắt không còn rõ lắm, vừa nhìn thấy tôi, bà đã lập tức nắm lấy tay tôi: “Đúng là con rồi.”
Khi bà nói chuyện, đôi bàn tay vẫn còn run run.
Tôi khẽ cười, không hiểu ý bà cho lắm.
Bữa tối là do Lý Tấn tự tay nấu, anh đeo tạp dề, xắn cao tay áo, bắt đầu rửa nồi và thái rau một cách rất thuần thục.
Tôi ngồi trước bếp giúp anh nhóm lửa, tôi chưa từng dùng loại bếp củi này, sau khi châm lửa, khói đen tỏa ra khắp nơi, tuy nhiên củi lại không cháy, không có lửa.
Lý Tân hỏi tôi.
“Lửa đâu em?”
Tôi bị sặc do khói, mồ hôi nhễ nhại.
Dường như tôi chẳng thể nào khiến cho lửa cháy lên được…
Tôi thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả nhóm lửa tôi còn làm không được.
Lý Tân nhìn tôi, giơ tay lau đi vết lọ nồi trên mặt tôi, rốt cuộc nhịn không được nữa bật cười thành tiếng.
Trong phút chốc, tôi không thấy mình vô dụng nữa, bèn lấy một miếng lọ nồi quẹt lên mặt anh.
“Cho anh cười, cho anh cười này!”
Anh cứ như một con mèo với cặp ria mép, nhìn chằm chằm tôi.
“Giang Sênh, em…”
Bây giờ đến lượt tôi cười.
Cuối cùng, cũng chính anh là người nhóm lửa.