Tôi và Đàm Tử Hạo kết hôn chưa đầy một tháng, anh ta đã qua lại với một người phụ nữ giàu có khác, mỗi ngày đều ở bên nhau cùng tiến cùng lùi, cứ như hòa vào thành một.

Tôi mời người về viết một cái biểu ngữ, trên đó ghi rõ.

[Nhà họ Bạch có một người vợ, vô cùng yêu chồng, thân làm vợ cả, đặc biệt tới đây thay chồng lấy vợ bé.]

Sau đó khua chiêng múa trống đi đến nhà phú bà.

Phải rồi, phú bà cũng là người đã có gia đình, chỉ là chồng bà ta khá bận, không có thời gian quan tâm đến bà ta.

Vì thế, bà ta chú ý đến chồng tôi, túm chặt lấy chồng cả ngày lẫn đêm, cứ như là dắt chó đi dạo vậy.

Nhưng tôi chỉ vừa mới đi được nửa đường, đã bị phú bà chặn lại.

Từ trong túi, bà ta lấy ra một tờ chi phiếu.

“Hai trăm vạn tệ, rời khỏi chồng của cô đi.”

Tôi thoáng nhìn qua tấm chi phiếu, giơ năm ngón tay.

“Ít nhất cũng phải từng này.”

Phú bà suy nghĩ một hồi, có lẽ là thấy không có lời, thế nên xoay người rời đi: “Thứ đồ secondhand, bà đây chẳng thiếu.”

Chậc…

Cứ thế mà đi sao?

Mắt thấy đồ ăn đã dâng tới miệng rồi còn sắp mất, tôi nhanh chóng đuổi theo.

“Giảm giá, giảm giá, 400 vạn được chứ?”

Tôi đuổi theo bà ta, biểu ngữ phía sau cũng kéo theo, gõ gõ đánh đánh, vô cùng náo nhiệt.

Vị phú bà kia sợ tới mức dừng lại ngay lập tức.

“300 vạn, trả hết một lần.”

“Thành giao!”

Lúc này đây, trong lòng tôi mới yên tâm ly hôn với Đàm Tử Hạo.

Trước cửa Cục Dân Chính, tôi nhìn bóng lưng Đàm Tử Hạo và phú bà ôm nhau rời đi, phất tay từ biệt.

“Chào chị nhé, sau này tôi mà có chồng mới thì tôi sẽ bán cho chị tiếp.”

Tiền thật dễ kiếm.

Ting…

Trong đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói nhắc nhở đến từ hệ thống.

“Chúc mừng ký chú đã thành công ly hôn người chồng đầu tiên, đạt phần thưởng tương đương, 300 vạn tệ đã được chuyển vào tài khoản.”

Tôi vội vàng chạy đến ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản, phía sau số sáu có sáu số không.

Tôi vui muốn chết.

Hóa ra chuyện này là thật!

Một thời gian trước, đột nhiên tôi bị ràng buộc bởi một hệ thống có tên là [Thu phục tra nam].

Theo như lời của hệ thống, mỗi khi tôi thành công thu phục một tên cặn bã, sau đó bán anh ta đi, là có thể nhận được một khoảng khen thưởng tương ứng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ mười, cũng chính là khi tôi bán được người chồng thứ mười của mình, tôi sẽ nhận được thêm một món quà siêu cấp.

Tôi quen Đàm Tử Hạo sau khi tốt nghiệp đại học, lúc ban đầu, anh ta đối xử với tôi khá tốt, suýt chút nữa tôi còn lầm tưởng đây…

Là tình yêu.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ta quấn quýt bên một người phụ nữ khác, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống, tôi mới nhận ra rằng, anh ta chỉ là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, lừa dối là chuyện khó lòng tránh khỏi.

Cặn bã suy cho cùng vẫn là cặn bã.

Quả nhiên, khi tôi cầm biểu ngữ đến gặp người phụ nữ giàu có kia, cô ta muốn khiến tôi bình tĩnh lại bằng cách, dùng tiền mua lại chồng của tôi.

Sau khi có tiền, tôi đã sống một cuộc sống xa hoa trong thời gian dài.

Tôi mua túi xách, mua quần áo, mua đồ trang điểm,… Những món đồ xa xỉ mà trước đây ngay cả nhìn tôi cũng không dám nhìn lâu thì bây giờ tôi liếc nhìn cũng chẳng thèm chớp mắt.

Tôi đi quán bar uống rượu, ca hát, ngắm trai đẹp… Khi say, tôi ôm lấy đùi một anh đẹp trai không chịu buông, bảo rằng anh giống một người bạn cũ của tôi.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, nằm cạnh tôi chính là chàng trai trông rất giống bạn cũ ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play