“Giang Sênh, em không thể đối xử với anh như vậy, trong lòng anh vẫn luôn có em, anh không thể để em đi, anh biết mình sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi…” Anh ta càng khóc càng lớn.
“Đàm Tử Hạo, chẳng lẽ anh bị cô ta đá, không còn nơi nào để đi, cho nên mới nghĩ đến tôi, muốn lừa tiền của tôi sao?”
Đàm Tử Hạo nghe vậy, sắc mặt thay đổi, ngay lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Không không, Sênh Sênh, em đã hiểu lầm rồi. Anh thực sự rất hối hận. Giang Sênh, đến bây giờ anh mới nhận ra em tốt đến thế nào, anh đến đây để xin em có thể tha thứ cho anh. xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh hứa sẽ không bao giờ để chuyện này diễn ra một lần nữa, anh hứa…”
Anh ta ôm lấy chân tôi khóc sướt mướt, tôi thấy ghê gần chết, định đi vào trong nhà lấy chổi đuổi người, nhưng tôi lại chẳng thể phân thân.
Ngay khi tôi đang không biết nên làm thế nào, Bạch Thu Thuỷ xuất hiện trước cửa nhà tôi với vẻ mặt vô tội.
“Chị, chị đang bận sao?”
Tôi ra hiệu cho cô ta nhìn về phía cái chổi trong góc, cô ta cũng đủ thông minh để nhận ra ý tôi, bước vào lấy nó cho tôi.
Lúc này Đàm Tử Hạo mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt trở nên tái nhợt khi nhìn thấy Bạch Thu Thuỷ.
“Thu… Thu… Thu Thuỷ… sao cô lại ở đây?”
Khuôn mặt Bạch Thu Thuỷ cũng lộ vẻ kinh ngạc, giây tiếp theo, cô ta đột nhiên cầm chổi đánh tới tấp vào người anh ta.
“Tên khốn, anh còn dám gọi tên tôi à. Khốn kiếp, anh dụ dỗ mẹ tôi, cho anh dụ dỗ mẹ tôi, để xem hôm nay tôi có đánh chết anh không, kẻ thứ ba này…”
Đàm Tử Hạo bị cô ta đuổi khắp sân, vừa chạy vừa biện bạch.
“Bạch… Bạch… Cô Bạch, tôi sai rồi, tôi không dụ dỗ mẹ cô, bà ấy là người yêu tôi trước, cô hiểu lầm rồi, hiện tại tôi và mẹ cô đã chia tay rồi…”
Bọn họ rượt đuổi trong sân, giẫm nát mấy cây lựu vừa mới trồng của tôi.
Để lại cho tôi một mớ hỗn độn trong gió.
Thế mà vị phú bà đó lại là mẹ của Bạch Thu Thuỷ?
Quả là đúng với câu: Người một nhà không giống lông cũng giống cánh.
“Anh còn trẻ thế thì sao không lựa việc gì tốt mà làm? Vậy mà lại đi làm t*nh nhân, phá hoại gia đình người khác, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh chết anh!”
Bạch Thu Thuỷ vừa đuổi theo vừa mắng mỏ, chỉ có điều cây chổi quá ngắn, không tiện để đánh người, nhờ vậy mà Đàm Tử Hạo có nhiều cơ hội trốn thoát.
Cô ta nhặt vòi nước tôi đặt trong sân để tưới hoa, nhắm nó về phía Đàm Tử Hạo.
Bây giờ đang là tháng mười hai giá buốt.
Đàm Tử Hạo sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Cô Bạch, cô không thể làm như vậy… Hiện tại tôi và mẹ cô đã không còn quan hệ gì nữa, cô nên đi tìm tình yêu mới của bà ấy đi, tình mới của bà ấy còn nhỏ hơn cô…”
Câu nói này hoàn toàn khiến cho Bạch Thu Thuỷ bùng nổ, cô ta mở vòi nước, xịt thật mạnh vào người Đàm Tử Hạo.
Đàm Tử Hạo bị xịt đến mức không nói gì được, anh ta nằm trên mặt đất, muốn bò về phía tôi.
Ngay khi chỗ này bị phá hoại gần hết, thì Lý Tân đã đến.
Hiếm có khi anh mặc vest chỉnh tề như hôm nay, thậm chí còn đeo cà vạt, với khuôn mặt ưa nhìn đó, anh quả là người đàn ông hệ cấm dục.
“Náo nhiệt quá nhỉ?”
Anh ngáp một cách uể oải, đi thẳng về phía tôi.
Hai tay vươn ra vòng quanh cổ tôi.
“Vợ à, anh mệt quá, hai ngày nay anh chưa được ngủ.”
Lúc nào Lý Tân cũng gọi tôi bằng tên, sao hôm nay đột nhiên gọi một cách mập mờ như thế?
Bạch Thu Thuỷ đứng hình tại chỗ, há miệng kinh ngạc to đến mức có thể nhét vào một quả trứng.
“Đàn anh, anh…chị…anh ta…”
Tôi còn ngạc nhiên hơn cô ta.
Không phải hiện tại phòng làm việc của anh rất bận, mấy ngày gần đây sẽ không có thời gian tới thăm sao?
Trò chơi mới gặp phải vấn đề, anh nói rằng sẽ phải bận cả tuần.
“Đã thành công giải quyết được vấn đề, thế nên anh đến đây.” Lý Tân nói, lại ngáp thêm một cái nữa, nói với tôi bằng giọng điệu đáng thương.
“Vợ à, anh thật sự rất mệt, ngủ với anh một lát đi.”
Dứt lời lập tức kéo tôi vào phòng.