Tề Khê đẩy cửa bước vào, tuy bên ngoài có vẻ hơi tối, nhưng trong phòng lại khá sáng. Lục Tu Viễn đang ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Uống chút sữa đi.”

Tề Khê đưa ly sữa qua. Lục Tu Viễn đưa tay đón lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay Tề Khê, tim hắn khẽ run lên, vội vàng rút tay lại không nói gì.

Lục Tu Viễn dường như không nhận ra gì, uống vài ngụm rồi đặt ly sữa lên đầu giường.

“Tay anh hơi lạnh.” Tề Khê nói.

Lục Tu Viễn lật người rất chậm, rất chậm: “Vẫn luôn như vậy.” Anh nói, giọng hơi khàn vì úp mặt vào gối.

Tề Khê ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên chân anh. Phản ứng đầu tiên là: quá gầy, đôi chân của Lục Tu Viễn gầy đến đáng sợ, không một chút thịt thừa, đến mức không cần dùng sức cũng có thể cảm nhận rõ từng khúc xương dưới lớp da mỏng.

Tề Khê bắt đầu xoa bóp từ đùi xuống, nhẹ nhất có thể.

“Cậu có thể mạnh tay hơn.”

“Anh có cảm giác hả?”

“Cậu nghĩ sao?” Giọng anh hơi mang ý mỉa mai: “Dù sao tôi cũng chẳng cảm nhận được, nên cậu cứ mạnh tay đi.”

Trong lòng Tề Khê thầm mắng mình cả nghìn lần, sao lúc nãy mình lại ăn nói vụng về đến thế. Tay hắn bắt đầu dùng lực nhiều hơn, nhưng càng mạnh lại càng rõ ràng cảm nhận được sự gầy gò quái dị của đôi chân kia, mỗi lần ấn xuống cứ như đang bóp lên xương.

Một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong lòng hắn, nặng nề và khó chịu.

Tề Khê không vui, nâng chân Lục Tu Viễn lên rồi bắt đầu làm các động tác phục hồi. Ống quần bị kéo lên trong lúc cử động, để lộ toàn bộ đôi chân.

Đôi chân được chăm sóc tốt, có người thường xuyên massage và vận động nên chưa đến mức teo cơ, nhưng lại không giống chân của một người đàn ông trưởng thành, quá mảnh mai, đến mức ngay cả con gái cũng chưa chắc đã có đôi chân nhỏ như thế. Nếu phải đi lại, liệu chúng có đủ sức nâng cả phần thân trên của anh không?

Tề Khê nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt xuống, lặp đi lặp lại, rất chăm chú. Sau vài lượt, hắn vỗ nhẹ vai Lục Tu Viễn ra hiệu muốn anh trở mình.

Lục Tu Viễn chống người định xoay người lại, nhưng vừa cử động, Tề Khê đã vội đưa tay đỡ anh. Một hành động xuất phát từ sự quan tâm, lại khiến Lục Tu Viễn cảm thấy bị xúc phạm. Cảm giác tay người kia chạm vào tay mình khiến anh cả người khó chịu, gần như lập tức gạt phắt tay hắn ra, giọng không kìm được:

“Đừng chạm vào tôi!”

Tề Khê ngơ ngác chớp mắt, tay vẫn còn in rõ dấu đỏ vì bị gạt mạnh. Hắn nhìn Lục Tu Viễn đang cắn chặt môi, cố gắng xoay người từng chút một. Sau khi hoàn tất, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Tề Khê lúc đó mới chợt hiểu, đây là sự kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại của anh, là niềm kiêu hãnh không cho phép mình yếu đuối trước người khác.

Nghĩ vậy, hắn thấy giận bản thân vì quá vô tâm. Hắn lúng túng nói:

“Anh đừng giận, tôi không chạm vào anh nữa, không chạm nữa.”

Lục Tu Viễn sững lại một chút, lúc này mới nhận ra mình vừa phản ứng thái quá. Anh siết chặt ga trải giường dưới người, khẽ nói:

“Chuyện như vậy, sau này tôi có thể tự làm.”

Tề Khê gật đầu, tiếp tục ngồi cạnh giường và làm công việc của mình.

Hai người đều không nói thêm lời nào.

Có lẽ không khí hơi gượng gạo, Lục Tu Viễn nhìn Tề Khê một lúc, cảm thấy mình hơi quá đáng. Vài giây sau, anh lên tiếng:

“Cậu thuận tay trái à?”

Tề Khê vừa bóp đùi vừa đáp:

“Ừm, từ nhỏ đã vậy.” Giọng bình thản, không hề có chút giận dữ nào, khiến Lục Tu Viễn yên tâm phần nào. Anh tiếp tục hỏi:

“Vậy tại sao cậu chỉ đeo găng tay ở tay phải?”

Tề Khê không trả lời ngay. Đến khi chuyển sang chân còn lại, hắn mới nhẹ nhàng nói:

“Hồi nhỏ nghịch, làm đổ ấm nước sôi, tay bị bỏng. Giờ vẫn còn sẹo, nên đeo găng để che đi.”

Lục Tu Viễn mím môi, không nói thêm gì nữa. Căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng Tề Khê xoa bóp vang lên khe khẽ.

Ánh mắt Lục Tu Viễn dừng lại trên đôi chân của mình, nhìn chúng nằm yên trong tay Tề Khê như hai món đồ không còn sự sống, mặc cho người khác tùy ý xoay trở. Đã từng ấy năm trôi qua, lẽ ra anh nên quen rồi, nên không còn cảm xúc gì nữa, vậy mà hôm nay, chỉ hôm nay thôi, tự dưng sống mũi lại cay xè, ngực cũng nghẹn lại.

“Lát nữa tôi giúp anh uống nốt sữa…” Tề Khê vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên, nhưng câu nói bị nghẹn lại khi thấy đôi mắt Lục Tu Viễn.

“Anh sao vậy? Mắt đỏ hết rồi…” Tề Khê hỏi khẽ, giọng cũng hạ xuống vài phần, dè dặt.

Lục Tu Viễn nhắm mắt lại một chút, khi mở ra đã khôi phục lại vẻ bình thường. Anh khẽ ngáp rồi nói:

“Buồn ngủ thôi.”

Tề Khê nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rưỡi. Không ngờ đã xoa bóp hơn một tiếng đồng hồ.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi. Sáng mai tôi lại qua nấu bữa sáng cho anh.”

Lục Tu Viễn kéo chăn lên người, khẽ đáp “Ừ.”

Lúc Tề Khê bước ra, tuyết lại bắt đầu rơi. Trăng lên cao, đèn đường sáng rõ, tuyết phủ trắng xóa cả mặt đất. Hắn không vội lên xe, chỉ quàng khăn vào cổ, đẩy xe chầm chậm đi bộ dọc đường.

Từng bông tuyết rơi xuống, tan ra trên chiếc khăn len đen, rồi lạnh buốt thấm dần qua lớp vải.

Con đường trở về trường, mỗi bước chân hắn đi qua là từng chút một gặm nhấm và nghiền ngẫm lại tất cả những chuyện vừa xảy ra hôm nay.

Lục Tu Viễn dù sao cũng là người mà hắn đã thầm thích suốt năm năm. Không thể nào sau khi thấy anh trở nên như vậy mà lại không có chút cảm xúc gì. Nói không đau lòng là giả, nói không xót xa cũng là giả.

Năm năm trước, anh là người toả sáng rực rỡ trên sân khấu chói lóa, năm năm sau lại bình lặng ngồi trên xe lăn.

Sự chênh lệch quá lớn, ngay cả hắn còn không chịu nổi, huống chi là Lục Tu Viễn. Hắn có thể chắc chắn rằng khoảnh khắc đỏ mắt khi nãy của anh, không phải vì buồn ngủ mà là vì đau lòng.

Tề Khê siết chặt tay lái chiếc xe đạp.

Năm năm trước, anh kéo tôi ra khỏi căn phòng đen tối. Năm năm sau, tôi cũng sẽ đưa anh trở lại sân khấu. Trong mắt hắn, Lục Tu Viễn không nên bị trói buộc trên chiếc xe lăn, anh nên là cánh chim bay lượn giữa bầu trời.

Về đến trường đã gần chín rưỡi, vẫn còn sớm so với giờ giới nghiêm, Tề Khê đứng dưới lầu ký túc xá hút một điếu thuốc rồi mới lên. Mùi khói thuốc vẫn chưa tan, bám chặt trên áo khoác.

Về tới phòng ngủ, Thường Khoan và Tiêu Thời đang đánh game rất căng, từ vẻ mặt nghiêm túc của họ có thể thấy trận đấu đang rất gay cấn.

“Má! Cậu combo Chiên Điệp đi chứ!” Thường Khoan đập mạnh con chuột.

“Chiên cái đầu cậu! Cậu tưởng chiêu Chiên Điệp của ông đây không có hồi chiêu chắc? Cậu mặt dày đỡ hết gió xoáy, mười cái Chiên Điệp cũng cứu không nổi cậu!” Tiêu Thời lập tức phản bác, bàn phím bị gõ vang tạch tạch.

Chẳng bao lâu sau, hai người tháo tai nghe mới biết Tề Khê đã về rồi.

Tiêu Thời: “Đi làm về rồi à?”

Tề Khê ném balo lên bàn: “Ừ.”

Thường Khoan hít hít mũi hỏi: “Cậu hút thuốc à?”

Tề Khê gật đầu, điều hòa trong phòng phả hơi nóng, chỉ đứng một lát đã bắt đầu thấy bức bối.

“Sao đấy? Gặp bạch nguyệt quang rồi hút thuốc luôn à? Không suôn sẻ sao?”

Tề Khê cởi áo khoác, tuỳ ý treo lên lưng ghế: “Cũng suôn sẻ mà.” Tựa vào cạnh giường, bỏ một viên kẹo vào miệng, vị bạc hà làm nhạt đi mùi thuốc trong miệng rất nhiều. “Trước đây, tôi chỉ có thể nhìn anh ấy lặp đi lặp lại trên màn hình.”

Tề Khê ngừng lại một chút, nhìn hai người đang lắng nghe chăm chú: “Gặp được người thật rồi, tôi chỉ có một suy nghĩ, sao anh ấy lại có thể đẹp đến vậy, từng chi tiết đều nằm trúng điểm tôi thích.”

Tề Khê cắn nát viên kẹo bạc hà trong miệng, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play