Có một loài chim sinh ra nơi đỉnh núi cao, lớn lên bên vách đá cheo leo, chúng sinh ra là để tung cánh giữa bầu trời, cùng ánh dương và tầng mây bầu bạn.
Nhưng một ngày nọ, trong tổ chim ấy lại xuất hiện một con chim lạc loài, nó không biết bay. Ngay từ khi sinh ra, nó đã biết mình khác biệt với tất cả. Tuyệt vọng, tự ti, buồn bã, bất lực, tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy, nó đều từng nếm trải. Nó nhìn anh chị em của mình, từng con từng con mọc đủ lông cánh, lần lượt rời khỏi tổ, tung cánh giữa gió trời.
Nó tự hỏi: “Tại sao tôi lại là một con chim?”
Cho đến một ngày, nó dậy thật sớm, vừa ăn xong phần thức ăn mẹ mang đến, lúc mặt trời còn chưa mọc, tầng mây vẫn chưa nhuộm đỏ. Nó ngồi trong tổ, ngẩng đầu nhìn mẹ bay lượn xuống, đôi cánh vẽ nên một đường cong thật đẹp. Nó sững người, nhìn vách núi đầy mây, nhìn bầu trời chưa sáng rõ. Bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua.
Con chim ấy cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp, phấn khích đến mức run rẩy.
“Tôi vốn là chim, nếu đến chết mà chưa từng cảm nhận cảm giác bay lượn, vậy thì sống để làm gì?” Nó nghĩ như thế, và cũng làm như thế. Nó nhích đôi chân nhỏ của mình, bám chặt vào tổ, ngẩng đầu hót lên một tiếng dài, và khi buông mình rơi xuống…
Mặt trời mọc.
Mây cuộn lấy ánh sáng, ánh sáng xuyên qua mây, có hình có dáng. Nó lần đầu tiên cảm nhận được cơn gió rít bên tai, lần đầu cảm nhận được mùi của tầng mây, lần đầu cảm nhận được sự sảng khoái của tốc độ. Khi sắp chạm đất, nó không cảm thấy đau đớn, mà lại được những đám mây đón lấy.
Nó chầm chậm ngẩng đầu lên, và nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, mình đã mọc ra đôi cánh.
“Chào bạn, tôi là một chú chim không biết bay.”
---
Tề Khê chấm một dấu chấm tròn ở cuối dòng chữ cuối cùng, nhẹ nhàng nhét tấm thiệp vào một chiếc hộp màu đen. Hắn xoa xoa những ngón tay đang tê mỏi. Gió xuân ngoài cửa sổ thổi tung một tấm rèm, mang theo mùi lá cây nhè nhẹ, làm loạn lên những tờ giấy vẽ đặt trên bàn. Những tờ giấy tung bay như những cánh lông vũ rơi lả tả, phủ đầy các góc, rơi xuống chỗ những tia nắng bị khung cửa sổ cắt khúc.
Tề Khê đứng dậy, lần lượt nhặt từng tờ tranh rơi rớt.
Trên những tờ giấy ấy lặp đi lặp lại hình vẽ một người, chỉ khác ở tư thế và địa điểm. Điều kỳ lạ là có bức thì vẽ rất đẹp, có bức lại rất xấu, có bức chỉ bình thường, nhưng chỉ có phối màu là từ đầu đến cuối đều rất hài hòa, đẹp mắt.
Tề Khê cẩn thận sắp xếp lại, đặt từng tờ theo thứ tự vào một chiếc hộp gỗ. Khi ánh mắt hắn dừng lại ở người trong tranh, ánh mắt ấy bỗng trở nên vô cùng dịu dàng. Khóe mắt cong cong, như đang cười.
Hắn đậy nắp hộp lại, nhìn ra cửa sổ. Trước cửa sổ có một cái cây lớn, tán lá rậm rạp, đậm nhạt đan xen. Có tổ chim xây giữa nhánh, những con chim con rúc vào nhau ngủ say, dựa sát vào nhau. Vừa nhìn thấy, hắn lại nghĩ đến Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn…
Lục Tu Viễn…
Dòng suy nghĩ bất giác quay ngược, dừng lại ở một ngày tuyết phủ trắng xóa. Đó là lần đầu tiên hắn thực sự gặp anh, người mà hắn đã âm thầm yêu suốt 5 năm.
Khi lần đầu tìm ra địa chỉ của Lục Tu Viễn, trong lòng hắn vừa hồi hộp, vừa phấn khích, vừa mong đợi, lại vừa sợ hãi. Hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một tên biến thái, một kẻ si tình. Hắn không thể mãn nguyện chỉ vì được trò chuyện với anh qua mạng.
Hắn đứng trước cửa, đưa tay ra, nhưng mãi vẫn không dám ấn chuông… Rồi bỗng nhớ ra, mình đã nhận ra anh ấy như thế nào.
Tất cả bắt đầu thay đổi từ bức tranh hắn vẽ năm ngoái, “đôi tay của nghệ sĩ piano”. Lần đầu tiên Lục Tu Viễn hỏi giá bức tranh, Tề Khê không nhận ra anh, bởi hắn không thể liên tưởng Lục Tu Viễn với piano. Dĩ nhiên, hắn cũng không bán bức tranh đó.
Nhưng Lục Tu Viễn cứ cách vài ngày lại đến hỏi một lần, luôn là câu ấy: “Giờ bức tranh này bán chưa?” Chính nhờ sự kiên trì này, Tề Khê bắt đầu chú ý đến tài khoản thường xuyên like và chia sẻ tác phẩm của mình ngay khi hắn vừa đăng lên.
Cho đến một ngày, Tề Khê hiếm khi mở trang Weibo của anh. Trang đó rất sạch sẽ, danh sách theo dõi chỉ có một người, chính là Tề Khê, tất cả bài đăng đều là tranh của hắn.
Hắn kéo xuống mãi, đến bài đăng cuối cùng mới dừng lại. Ở đó có một bức ảnh chụp bộ Hán phục treo đơn độc trên tường trắng, không có bất kỳ dòng chữ nào kèm theo.
Chính nhờ bộ quần áo đó, Tề Khê đã nhận ra anh.
Vì đó là bộ đồ mà Lục Tu Viễn mặc khi lần đầu tiên hắn thấy anh trên TV, một bộ đồ bị cắt rách. Hắn còn nhớ rất rõ ánh mắt kiên định của Lục Tu Viễn nhìn về phía máy quay, ánh mắt như đang bùng cháy, vừa bình tĩnh vừa mãnh liệt, như mặt trời rực rỡ ban sớm, xuyên qua màn hình lạnh lẽo, thấm vào tận đáy tim Tề Khê.
Anh đã nói:
“Ba có thể phá hủy sân khấu của con, xé toạc quần áo của con, nhưng không thể cướp đi giấc mơ của con.”
Tề Khê lần đầu nhìn thấy Lục Tu Viễn là lúc mười tám tuổi, qua màn hình. Nhưng đến mười chín tuổi, Lục Tu Viễn lại đột ngột biến mất, biến mất khỏi sân khấu, khỏi màn ảnh, không một tin tức. Cứ như thể anh chưa từng tồn tại. Và tranh của Tề Khê mãi mãi chỉ có thể dừng lại ở nụ cười của Lục Tu Viễn lúc anh đứng trên sân khấu thi đấu lần cuối.
Tất cả ký ức ấy đều dừng lại khi hắn ấn chuông. Ngón tay run rẩy. Âm thanh chuông cửa vang lên giữa đêm đông tĩnh mịch như bị kéo dài ra, khiến hắn bỗng rùng mình. Giữa cái lạnh buốt, Tề Khê lại đổ mồ hôi.
Chờ đợi là một chuyện rất dằn vặt. Trong đầu hắn lướt qua hàng loạt viễn cảnh: Liệu có phải anh sẽ ra mở cửa? Nếu mở, mình phải nói gì? Anh có nhận ra mình không? Không đúng, chắc chắn là không, vì mình và anh ấy chỉ từng trò chuyện qua mạng…
Suy nghĩ loạn lên như gió bão trong đầu, không có lấy một khoảnh khắc yên ổn.
Đúng lúc đó, cửa mở.
Tề Khê căng thẳng nuốt nước bọt. Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng người đứng bên trong lại không phải Lục Tu Viễn, mà là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo kính, ăn mặc chỉnh tề.
Ông quan sát Tề Khê từ trên xuống dưới rồi mới hỏi:
“Cậu là…?”
Tề Khê hoảng loạn lục lọi trong túi, lấy ra một xấp giấy tờ, đưa lên:
“Cháu… cháu đến để ứng tuyển ạ.”
Người đàn ông kia không nhận lấy, chỉ đẩy kính rồi nói:
“Vào đi.”
Tề Khê cất lại đống giấy tờ vào túi, bước theo người đàn ông kia đi vào trong. Họ không đi thẳng vào biệt thự mà rẽ sang một lối khác ở bên hông. Suốt đoạn đường ngắn ấy, hắn chẳng còn tâm trí nào để quan sát khung cảnh xung quanh, hắn căng thẳng đến cực độ, vì hắn biết, người mình sắp gặp… nhất định là Lục Tu Viễn.