“Tiếc thật, tiếc thật.” Thường Khoan ôm ngực tỏ vẻ đau đớn: “Hôm nay còn có đàn em hỏi tôi xin cách liên lạc của cậu, ai ngờ người cô ấy thích lại là cong.”

Tề Khê thờ ơ ngồi xuống, tay trái cầm cây bút chì trên bàn, xoay một vòng rất điêu luyện: “Cậu không cho đấy chứ?”

“Tôi cho rồi.” Thường Khoan đáp.

Cây bút chì rơi xuống bàn.

“Tôi cho số tôi.” Cậu ta bổ sung.

“Đúng là khốn nạn.” Tiêu Thời bên cạnh cầm chậu rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.

Thường Khoan nghiêng người về phía Tề Khê, liếc nhìn nhà vệ sinh đã đóng cửa rồi hỏi nhỏ: “Thật sự khốn nạn lắm à?”

Tề Khê cúi đầu vẫn đang kẻ line, tay vững vô cùng, sau đó Thường Khoan thấy hắn rất nghiêm túc gật đầu một cái.

“Mẹ nó! Sao cậu cũng vậy hả! Mà cậu kỹ thuật tốt như thế còn kẻ line làm gì, phí thời gian quá đi, bài tập thầy giao cậu vẽ chưa? Thấy cậu cứ kẻ line tôi thấy lo lắng quá, để lại chút đường sống cho bọn tôi với.”

Thường Khoan nhắm mắt lại, vô cùng đau khổ mà ngả mạnh ra sau ghế, Tề Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn cái ghế của cậu ta ngã ngửa ra sau, theo sau là tiếng “rầm” vang lên, Thường Khoan ngã chổng vó.

Tề Khê không nhịn được bật cười, bắt chéo chân kiểu Trung Quốc, nhìn cậu ta: “Thứ nhất, kẻ line là cơ bản, kỹ thuật cậu có giỏi đến mấy thì kẻ nhiều cũng không thừa. Sao, coi thường kẻ line à? Đừng quên chúng ta đều bắt đầu từ kẻ line đấy.”

Thường Khoan vừa xoa mông vừa nhăn mặt: “Được rồi được rồi, cậu nói gì cũng đúng. Lần này chủ đề là không có chủ đề, cậu động bút chưa?”

Tề Khê quay lại, đầu bút vạch từng đường line dày đặc trên giấy, có đường đậm, có đường nhạt, nói chung đủ kiểu, không có biến đổi màu sắc, khoảng cách đều nhau, nhìn thế nào cũng là những đường line đẹp: “Gần đây tuyết rơi.” Ngòi bút ngừng lại trên giấy, đúng lúc để lại một chấm đậm cuối đường line khiến Tề Khê theo bản năng cau mày, đặt bút xuống nhẹ nhàng. “Tôi muốn vẽ tuyết.”

Với người khác thì tranh nhiều màu thường bị coi là khó vẽ, vì phải pha rất nhiều màu. Nhưng với Tề Khê thì ngược lại, tranh ít màu mới khó. Ví dụ như chủ đề vẽ thép không gỉ, với học sinh mỹ thuật thì đúng là địa ngục, không chỉ pha màu cẩn thận, mà toàn bộ bức tranh màu sắc cũng rất đơn điệu, phải có sáng tối, phải có cảm giác ba chiều, còn phải có độ bóng, độ cứng nữa.

Thường Khoan nghe Tề Khê nói muốn vẽ tuyết, liền rùng mình một cái: “Lúc tôi thi liên thông, đề tài màu chính là phong cảnh, mà lại là tuyết.” Rõ ràng Thường Khoan cũng giống Tề Khê, cảm thấy tranh màu đơn điệu mới là khó.

Tề Khê vươn vai: “Đừng làm bộ nữa, vào được trường này rồi mà còn sợ cái đó à?”

Thường Khoan xua tay: “Tôi giỏi nhất là vẽ chì, còn vẽ màu thì tàm tạm, vẽ được nhưng sẽ cố tránh.”

Lúc này Tiêu Thời lau đầu bước ra, bên ngoài chỉ mặc áo choàng tắm, vì máy sưởi bật khá cao nên không thấy lạnh. Thường Khoan liếc nhìn một cái, liền không ngồi yên được: “Cái tên này lúc nào luyện cơ bụng thế! Cậu tính khoe cho ai coi hả! Lén tôi đi tán gái rồi hả!”

Tiêu Thời điềm nhiên kéo áo choàng lại: “Tôi cho chính mình coi, gái với gú gì, đầu óc cậu chứa gì thế?”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Tề Khê lắc đầu nói: “Tôi đi tắm trước, các cậu cứ tiếp tục đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play