Tề Khê bỗng thấy khó thở, hắn không biết mấy năm qua Lục Tu Viễn đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần một câu “Tôi không thể múa nữa” đã đủ để hiểu tại sao anh lại đột nhiên biến mất, tại sao khi đang nổi tiếng như vậy, lại có thể bị xóa sạch hoàn toàn khỏi thế giới mạng phát triển như bây giờ.

Ở tuổi mười sáu đầy nhiệt huyết, vừa mới đoạt giải, vừa mới nói những lời đầy tự tin trước truyền thông, tất cả bỗng chốc hóa thành trăng trong nước. Những ký ức ngày xưa, giờ đây trong mắt Lục Tu Viễn lại trở nên châm biếm biết bao. Anh không phải bị ép buộc phải bị lãng quên, không phải bị buộc rời khỏi sân khấu, mà là do anh tự nguyện. Tự nguyện để bị chính sân khấu từng yêu tha thiết ấy lãng quên.

Tề Khê vẫn còn chìm trong thế giới riêng của mình thì một tiếng chuông đột ngột vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Hắn giật mình, vội móc điện thoại trong túi ra.

Là chú Trần.

“Cậu ra đây một lát, tôi đang ở ngoài cửa.”

Tề Khê lập tức chạy ra ngoài. Vừa ra đến cổng lớn đã thấy chú Trần đang đứng bên cạnh một chiếc xe đen. Hắn khó hiểu bước tới, còn chưa kịp mở miệng thì ông đã đưa cho hắn một cuốn sổ tay.

“Nếu cậu được cậu chủ xem trọng, vậy hãy đọc hết quyển này đi. Mấy gì tôi nói qua điện thoại chỉ là bề nổi thôi. Những gì quan trọng đều nằm trong cuốn này, nhất định phải đọc kỹ từng điều một.”

Tề Khê nhìn cuốn sổ trong tay, ngẩng đầu lên thì chú Trần đã quay lại xe, không nói thêm gì nữa, xe từ từ lăn bánh rời đi, bánh xe để lại một vệt dài đen sì trên nền tuyết trắng.

Trở lại trong nhà, Tề Khê nghiêm túc ngồi xuống nhìn cuốn sổ đặt trên bàn, cứ như thể đó không phải giấy trắng mực đen bình thường, mà là một cuốn cổ thư vô cùng quý giá.

Tề Khê từ tốn mở trang đầu tiên ra.

1. Không được lên tầng ba

2. Không được ép buộc cậu chủ ra khỏi nhà

3. Tuyệt đối không nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến đôi chân, ví dụ như đá bóng, đi dạo…

4. Phải chuẩn bị bữa sáng trước 8 giờ, bữa trưa lúc 12 giờ và bữa tối lúc 6 giờ

5. Tuyệt đối không được vào phòng cậu chủ nếu chưa được phép

6. Phải mát xa chân cho cậu chủ lúc 7 giờ mỗi ngày (điều này không liên quan đến điều số 5).

7. …

Tề Khê đọc từng điều một cách nghiêm túc, dù lời lẽ trong đó rất trịnh trọng, nhưng thật ra cũng chỉ có khoảng ba mươi điều, đọc hết cũng chỉ mất vài phút. Hơn nữa, với những chuyện liên quan đến Lục Tu Viễn, Tề Khê luôn có thể ghi nhớ ngay lập tức.

Sau khi đọc xong, nhìn đồng hồ thấy còn vài phút nữa mới đến bảy giờ, hắn vào bếp hâm nóng một cốc sữa.

Lúc lên đến lầu trên, ban đầu hắn còn định hỏi chú Trần phòng của Lục Tu Viễn ở đâu, nhưng lên tới nơi mới nhận ra chẳng cần hỏi, vì nơi này chỉ có mình anh sống. Vậy thì căn phòng hé ra ánh đèn yếu ớt kia chắc chắn là của anh.

Tề Khê nhẹ nhàng bước đến trước cửa, gõ cửa:

“Tiểu thiếu gia, tôi vào được không?”

Lục Tu Viễn đã lên giường, đang cầm điện thoại đọc thứ gì đó, mới lật được vài trang thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, rồi là tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói mang theo nụ cười của Tề Khê vang lên:

“Tiểu thiếu gia, tôi vào được không?”

Ngón tay đang lướt điện thoại của Lục Tu Viễn dừng lại. Giọng Tề Khê rất trong trẻo, nên cái cảm giác cười trong câu nói lại càng rõ ràng hơn. Anh thậm chí còn tưởng tượng được đôi mắt bên ngoài kia nhất định đang cong cong lên vì cười, khóe môi chắc cũng đang khẽ nhếch lên.

Ba chữ tiểu thiếu gia như gãi nhẹ vào tai Lục Tu Viễn, khiến anh bỗng cảm thấy… hơi nóng.

Anh khẽ ho nhẹ một tiếng:

“Ừm.”

---

Lời tác giả:

Nói thêm một chút nhé, cả hai bên đều tưởng là mình chưa bị lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play