Diệp Tri Tùng không quá giỏi nói dối, chuyện đó rất dễ khiến đại não cậu bị trì trệ.
Ánh mắt Lục Phóng rơi trên người cậu một lát, hoài nghi bạn nhỏ này đang định giả ngốc để qua chuyện.
Phần tóc mái vểnh lên ở thái dương Diệp Tri Tùng hơi rung nhẹ, một vệt đỏ nhàn nhạt lan dần từ vành tai, cuối cùng lại chẳng nói được câu nào.
Trước khi xuống xe, Lục Phóng lại mở miệng hỏi:
“Hôn lễ sắp được tổ chức, nếu em còn yêu cầu gì thì có thể bảo người đi sắp xếp.”
CPU trong đầu Diệp Tri Tùng lúc này mới khởi động.
Chuyện này, cậu có thể đáp lại.
“Không có.”
Thoạt nhìn Diệp Tri Tùng như người rất biết điều, kỳ thật cậu cũng không quá để tâm đến mấy chuyện này, chỉ dịu dàng đáp:
“Em thấy đều ổn.”
“Mày không nói bảo người ta mời truyền thông à?!”
Diệp Uy Đức gào lên một tiếng quái lạ, trong giọng nói lộ ra chất vấn và sự thiếu kiên nhẫn gần như tràn ra ngoài mặt.
“Không có ạ.” Giọng Diệp Tri Tùng vẫn ôn hòa như cũ.
Không có, mà lại còn nói “ạ”.
Không có thì không có, mày “ạ” cái gì? Đúng là âm dương quái khí!
Diệp Uy Đức nghe xong, tức đến mức suýt không chịu nổi.
Diệp Tri Tùng không có yêu cầu gì, nhưng Diệp Uy Đức tâm tư lại đầy rẫy.
Cho dù Diệp Tri Tùng vẫn giữ một nụ cười nhã nhặn, lễ phép, biểu cảm ôn hòa đến không chút công kích.
Diệp Uy Đức vẫn nhíu mày, giọng nghiêm lại, ánh mắt hung dữ:
“Mày nói với cậu ta! Hôn lễ nhất định phải long trọng! Phải mở tiệc mời hết những nhân vật có địa vị, có tiếng tăm ở Giang Thị đến dự! Còn phải có truyền thông đi theo!”
“Nhà họ Diệp chúng ta đã bị từ hôn một lần rồi! Ngay cả hôn lễ mà cũng không coi trọng, thì còn ra thể thống gì nữa?!”
“Nghe rõ chưa?!”
Chuyện này càng nhiều người biết càng tốt. Gả được vào nhà họ Lục không phải chuyện tầm thường, ông đây, Diệp Uy Đức, từ giờ là thông gia với Lục thị!
Diệp Tri Tùng nhanh chóng rút ra trọng điểm, gửi cho Lục Phóng một tin nhắn ngắn gọn.
[Hôn lễ: muốn long trọng, muốn có truyền thông.]
[Cảm ơn anh. Hình mặt cười .JPG]
Lục Phóng: ……
Được thôi.
Vậy nên lễ cưới kia, được chuẩn bị y như một buổi tiệc thương nghiệp quy mô lớn, truyền thông kéo đến chẳng khác nào buổi họp báo.
Ở hậu trường, chuyên viên trang điểm chuyên phục vụ người nổi tiếng – Kevin khi nhìn thấy Diệp Tri Tùng thì khoa trương che miệng kinh ngạc:
“Trời ơi, em là giống loài nhân loại đẹp nhất mà tôi từng thấy ~”
Diệp Tri Tùng vô tri vô giác, chỉ hơi cong cong hàng mi, mỉm cười.
Trợ lý của Kevin vẫn còn đang cười, nói Kevin khen người lúc nào cũng như vậy, không có ác ý gì đâu, chẳng qua là sống ở nước ngoài lâu rồi, với lại tiếng Trung dùng cũng chưa quá trôi chảy.
“Trước đó anh ấy gửi WeChat cho tôi, muốn gọi một ly cà phê, hỏi tôi ‘cà phê’ đánh vần thế nào, vì sao anh ấy gõ không ra hai chữ đó.”
Cô trợ lý là người hoạt bát, đeo túi công cụ đứng ở một bên Diệp Tri Tùng để điều tiết không khí:
“Cậu có muốn đoán xem anh ấy đánh vần kiểu gì không?”
Diệp Tri Tùng rũ mắt, Kevin đang dùng bàn chải nhỏ không biết đang quét thứ gì lên mí mắt cậu, nghe vậy suy nghĩ một lát, đáp:
“c-a-f-e-i.”
Trợ lý sửng sốt:
“Sao cậu biết được? Trời ơi, cậu thông minh quá!”
“Ha ha ha ha ha… c-a… đúng là buồn cười chết mất, thầy Kevin còn không nhận ra có gì sai!”
Thật ra tôi cũng không thấy có gì sai cả.
Diệp Tri Tùng cong khóe môi, không trả lời.
Lúc này Lục Phóng đã trang điểm xong, nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng nghĩ: có khi Diệp Tri Tùng cũng đánh kiểu đó thật.
Nghĩ đến đây, hắn lại ngẩng đầu nhìn vào gương, nhìn người đang ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích kia.
Tóc mái nơi thái dương của cậu dễ dàng bị vén lên, để lộ ra vầng trán trắng trẻo mịn màng có chút ửng hồng, ánh sáng lấp lánh lướt qua chóp mũi khéo léo, lướt qua môi châu căng mọng, hàng mi dài cong rủ như phủ lên một tầng sương.
Giống như một con búp bê thủ công xinh đẹp, được chế tác tinh xảo.
Trên vai lễ phục có thêu chìm những hoa văn ẩn, dưới ánh đèn phản chiếu lên từng làn sóng ánh sáng nhẹ.
Tại sảnh tiệc rộn ràng, tiêu điểm đương nhiên vẫn là Lục Phóng, người đứng giữa trung tâm đám đông, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách như trước, cho dù đây là hôn lễ của chính hắn.
Đôi mắt kia dường như chẳng nhìn gì, ánh nhìn xa cách, lạnh như băng sương.
Hắn thân hình cao lớn, đứng thẳng như cây tùng.
So với hắn, Diệp Tri Tùng nhỏ hơn một chút cũng đứng thẳng bên cạnh, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười quy củ, như thể khuôn mẫu được in ra.
Đèn flash từ bốn phương tám hướng đồng loạt sáng lên.
Lục Phóng liếc nhìn người bên cạnh, thấy cậu có vẻ ngơ ngác, như một con rối bị bỏ quên, lóng ngóng đứng đó, không biết nên làm gì.
Ngón tay hắn khẽ cong lại, thấp giọng gọi:
“Lại đây.”
Không ai chỉ dẫn, con rối nhỏ cũng có thể bắt lấy mệnh lệnh đơn giản này.
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn dịch bước, nghiêng người sát lại gần Lục Phóng.
Bạn nhỏ có lẽ chưa từng trải qua những trường hợp như thế này, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Lục Phóng khẽ nhắc nhở:
“Cứ đi bên cạnh anh là được.”
“Vâng ạ.”
Âm cuối khẽ nâng, mang theo chút mềm mại giống như chữ “ạ” kéo dài.
Lục Phóng không nhịn được lại liếc nhìn bạn nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh, đến nói chuyện cũng đáng yêu.
Diệp Tri Tùng nhớ lại mấy công đoạn cậu đã chuẩn bị kỹ càng trước đó, thầm nghĩ: sao hôm nay chẳng giống như trong sách hướng dẫn của Xiaohongshu viết?
Không có cảnh cha nắm tay dẫn lên lễ đài, cũng không có nghi thức trao nhẫn cho nhau.
Chỉ có vô số người bước đến bắt chuyện, cùng ly champagne đầy mùi rượu trong tay.
Mỗi người đều sẽ cười nói:
“Đây là cậu Diệp phải không?”
Sau đó là một vài lời khen ngợi nghe không hiểu lắm, tiếp theo là vài câu chúc phúc rối rắm, cuối cùng nâng ly cạn sạch.
Lặp đi lặp lại.
Có hơi nhàm chán.
Diệp Tri Tùng theo Lục Phóng đi vòng quanh trong hội trường không mục đích.
Cậu rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng hôm nay lại chẳng dùng được gì cả.
Bất quá cậu rất ngoan, cho dù cảm thấy nhàm chán cũng không nói gì.
Từ nhỏ cậu đã được dạy phải nghe lời, trước khi tới đây, cha cậu còn dặn đi dặn lại:
“Không được chọc cậu ta giận! Nhớ kỹ chưa?”
“Cậu ta nói gì thì nghe nấy, làm cậu ta vui lên, có lợi cho con, có lợi cho nhà họ Diệp!”
Diệp Tri Tùng gật đầu.
Người vừa đi khỏi, Diệp Uy Đức liền hướng theo bóng lưng cậu quay lại oán giận nói với Tiết Giai Dĩnh:
“Tôi thậm chí không dám mong nó làm cho người Lục gia vui lòng, chỉ cần đừng gây phiền phức cho tôi là tôi tạ ơn trời đất rồi!”
Diệp Uy Đức đúng là lo xa quá độ.
Mẹ của Thẩm Phong Nhiên kéo tay Diệp Tri Tùng đầy thân thiết, không nỡ buông ra, còn dặn Lục Phóng:
“Đứa nhỏ này từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, Lục Phóng, con không được bắt nạt nó.”
Lục Phóng trả lời. Thẩm Phong Nhiên đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, vô thức liếc nhìn Diệp Tri Tùng thêm vài lần.
Đến khi bị ánh mắt lạnh băng của Lục Phóng đảo qua, hắn mới hoàn hồn, trước khi đi còn lặng lẽ giơ ngón cái với người ta.
Tôi xin đấy, đúng là không ăn ảnh thật.
Trên đời này sao lại có người xinh đẹp đến vậy chứ?
Hắn mắng thầm cả nửa ngày, đợi phần lớn khách khứa đã tản đi, vẫn không quên thong thả bước đến bên cạnh Lục Phóng, suýt chút nữa là vỗ vai người ta một cái. Tay đã giơ lên được một nửa, mới cố mà thu về.
“Suýt nữa thì quên… Cậu bị chứng sạch sẽ nghiêm trọng, không cho người khác đụng vào.”
“Không phải tôi nói chứ, anh em nhà cậu là có phúc gì vậy? Cả tiên nữ cũng có thể rơi vào nhà các cậu, kiếp trước cậu cứu trái đất chắc?”
Lục Phóng lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Thẩm Phong Nhiên lập tức bắt được trọng điểm:
“Ơ? Cậu vậy mà không phủ nhận à? Mặt trời mọc từ đằng tây à? Bao nhiêu năm nay chưa từng nghe cậu khen ai một câu, mấy nữ minh tinh đỉnh lưu đến trước mặt cũng chỉ là ‘bình thường’. Sao giờ đổi tính rồi? Cậu cũng thấy đứa nhỏ đó xinh đẹp đúng không?”
Lục Phóng chẳng muốn để ý đến hắn, chỉ hờ hững đáp: “Tôi có mắt.”
“…Chẳng lẽ trước đó cậu không có mắt à? Tôi còn tưởng cậu căn bản không có thẩm mỹ bình thường nữa cơ!”
Thẩm Phong Nhiên tiếp tục lải nhải:
“Chỉ là đáng tiếc…”
“Đáng tiếc gì?”
“Đáng tiếc cậu ấy là con trai! Đẹp như vậy thì sao chứ? Nếu là con gái thì tốt rồi, biết đâu còn mở lòng được cho ông già cố chấp như cậu…”
Lục Phóng hơi nhíu mày, ánh mắt như có chút không vui.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Diệp Tri Tùng từ đằng xa đi tới, hàng mày đang cau lại liền giãn ra.
?
Thẩm Phong Nhiên bắt được biểu cảm thay đổi này, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã nghe thấy một tiếng gọi thanh thoát:
“Chồng ơi.”
Suýt chút nữa hắn tự làm mình sặc một ngụm rượu!
Hắn run run quay đầu lại, nhìn thấy cậu con trai xinh đẹp đến không giống người thật kia đi tới, đứng bên cạnh Lục Phóng, nhẹ nhàng khoác tay hắn, cười dịu dàng:
“Nói chuyện với ba xong rồi, em đi được rồi.”
“Ừ.”
?!
Thẩm Phong Nhiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, mặt đầy khiếp sợ:
Không phải cậu bị thói ở sạch nghiêm trọng sao?
Thì ra bao năm nay chỉ nhằm vào tôi?!
———
Trên xe.
Diệp Tri Tùng đã buông tay Lục Phóng ra, ngồi ngay ngắn ở một bên, tự giác giữ khoảng cách rõ ràng với người bên cạnh.
Lục Phóng từng nói, hắn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.
Nhưng cũng từng nói, trước mặt người ngoài, phải diễn cho ra vẻ một cặp vợ chồng ân ái.
Cậu cảm thấy hôm nay mình diễn cũng tạm ổn.
Chỉ là, cậu không hiểu rõ lắm thế nào gọi là “tương đối ân ái”.
———
Mấy hôm trước, ngày chụp ảnh hôn lễ để tiếp khách:
“Trời đất hai người các cậu nhìn như vừa mới quen nhau ấy, kết hôn rồi mà vẫn xa cách thế?”
“Đừng căng thẳng quá, cũng đừng khách sáo như vậy.”
“Đứng cách nhau cả khúc như này, ở giữa còn đủ chỗ cho cả Vạn Lý Trường Thành! Ảnh cưới gì mà giống ảnh chụp gia đình vậy, để cho cha mẹ hai bên chen vào hả?”
Nhiếp ảnh gia đích thân ra trận, nhiệt tình ra hiệu các tư thế chụp họ cần bày ra, nỗ lực mãi, cuối cùng tuyên bố thất bại.
Trên đời này, không có việc gì khó, chỉ cần… chịu từ bỏ.
Diệp Tri Tùng bắt đầu có chút chú ý đến búi tóc tròn của nhiếp ảnh gia. Vị này cũng để tóc dài, búi tròn bóng mượt, nhìn rất đẹp, Grave của cậu cứ buộc mãi không tròn được như thế.
Grave là người tóc bạc dài, Diệp Tri Tùng gọi là “thầy”.
Cậu định hỏi nhiếp ảnh gia bí quyết, đợi sau khai giảng rồi kể lại cho Grave, giúp Grave cũng buộc ra được một búi tròn xinh.
Có lẽ là ánh mắt cậu nhìn quá chuyên chú, khiến Lục Phóng bên cạnh không nhịn được liếc qua.
Diệp Tri Tùng dường như rất có hứng thú với nhiếp ảnh gia quyến rũ kia, đến mức khi người ta hướng dẫn cậu đặt tay lên vai mình, cậu còn hơi ngẩng cằm, ánh mắt sáng rực nhìn đối phương.
“Đúng rồi, đặt tay ở đây… Rồi hông nghiêng về trước một chút… Nữa chút nữa, sát vào, sát sát vào…”
Lục Phóng từng nói hắn không quen tiếp xúc tay chân với người khác.
Nhiếp ảnh gia vì chiều cao của Lục Phóng mà leo lên cả bệ gỗ, đưa ra phương án giải quyết rất khéo léo:
“Không sao hết! Không chụp cùng thì tách ra chụp, lúc hậu kỳ ghép lại là được!”
“Ghép được hết! Hôn trán cũng có thể ghép được, ngài yên tâm!”
———
Sau đó, khi Lục Phóng vừa nghe xong điện thoại công việc quay lại, liền nhìn thấy Diệp Tri Tùng mặc bộ lễ phục trắng hoa, cúi mặt ngoan ngoãn, hàng mi dài cong vút, lúc này khẽ ngẩng cằm lên, như đang chờ đợi một điều gì tốt đẹp sẽ rơi xuống.
Người quá đỗi yên tĩnh, dịu dàng mà xinh đẹp.
Cả hiện trường trong khoảnh khắc ấy cũng lặng xuống, như không ai nỡ phá vỡ vẻ trang nghiêm đại diện cho sự thiêng liêng của hôn lễ.
Đúng lúc đó, nhiếp ảnh gia bấm máy.
Lục Phóng thu điện thoại lại, bỗng nhiên lên tiếng:
“Khoan đã.”