Lục Phóng khẽ đặt tay lên eo Diệp Tri Tùng, chờ đến khi cậu gật đầu mới hơi cúi người xuống, nhìn cậu ngẩng mặt nhắm mắt đón lấy, giữ một chút khoảng cách, để lại một tấm ảnh chụp.

Dù hắn hợp tình hợp lý, hợp pháp. Nhưng cuối cùng vẫn không thật sự chạm vào trán cậu, thậm chí cố tình kìm lại hơi thở, giấu hết tất cả ấm áp lại.

Thế nhưng hơi thở của Diệp Tri Tùng lại nhẹ lướt qua cằm hắn, như thể vô tình mà quấn lấy, lặng lẽ từng chút một đến gần thế giới của hắn, giống như chính con người cậu vậy.

“Tân hôn vui vẻ, chồng.”

Diệp Tri Tùng mang theo không nhiều đồ đạc, chỉ vừa đủ lấp đầy một căn phòng trống. Người của Lục gia rất nhanh đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa tất cả những vật dụng phù hợp.

Căn nhà này vẫn chẳng có gì thay đổi, tựa như việc có thêm Diệp Tri Tùng cũng không tạo ra bao nhiêu khác biệt.

Cậu chỉ chiếm một căn phòng khách nhỏ không lớn, nằm ngay dưới phòng làm việc của Lục Phóng, làm xưởng vẽ tranh.

Quần áo của cậu lại càng ít đến đáng thương, chỉ một chiếc rương hành lý là đủ mang hết về.

Không chỉ vì cậu là du học sinh nghỉ hè mới về nước.

Mà là bởi ở Diệp gia, vốn dĩ không có bao nhiêu món đồ thuộc về cậu, đáng để mang theo.

Tuy vậy, Diệp Tri Tùng vẫn luôn mỉm cười, nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn không đổi.

Mỗi lần cậu mỉm cười, biểu cảm gần như y hệt nhau, tựa như đã được lập trình sẵn, cứ đều đặn theo trình tự mà xuất hiện.

Người trầm lặng đến gần như không có cảm giác tồn tại ấy, đến buổi tối lại mang dép lê lạch cạch đi đến trước cửa phòng làm việc của Lục Phóng, hỏi hắn:

“Anh buồn ngủ chưa?”

Lục Phóng ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

Chiếc áo ngủ lụa mỏng khoác hờ trên người cậu, cổ áo nửa kín nửa hở để lộ một đoạn xương quai xanh mảnh dẻ.

Trong nền vải đen nhánh như mực, làn da cậu trắng đến nhợt nhạt, như thể mang chút bệnh khí khiến cổ tay và mắt cá chân lộ ra càng thêm nổi bật.

Tóc cậu rất đen, đôi mắt cũng đen thẫm, khuôn mặt lại chẳng có chút thịt nào khiến đường cằm có phần sắc sảo, thon gọn đến lộ rõ cả khí chất lạnh lẽo.

Thứ duy nhất dịu dàng trên gương mặt đó là đôi môi mềm mại với khóe miệng khẽ cong.

Có phần ngây ngô, có phần non nớt như học sinh nhỏ tuổi hơn tuổi thật.

Lục Phóng tâm trạng tốt mà cong khóe môi, nói mình còn ít việc chưa xong, ý bảo cậu về trước đi ngủ.

“Dạ, được ạ.”

Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn gật đầu, hoàn thành quy trình như máy móc rồi xoay người lạch cạch quay về.

Đến khi đầu ngón tay Lục Phóng loang đầy vệt mực lam đen, hắn mới từ dáng người vừa rời đi kia hoàn hồn. Dùng khăn giấy lau mãi không sạch, hắn bèn đứng dậy đi rửa tay.

Quay lại phòng, ánh mắt hắn lướt qua phòng ngủ tối đen.

Trong phòng không có chút ánh sáng, có lẽ người đã ngủ rồi.

Lục Phóng đứng trước cửa một lát, tâm trí lặng lẽ trôi xa.

Hắn như thấy được trên giường rộng bằng phẳng ấy có thêm một khối hơi nhô lên; thấy thiếu niên đang nằm nghiêng, quấn mình trong chăn, để lộ ra phần cổ trắng nõn tạo thành sự đối lập rõ rệt với ga trải giường màu đen thẫm.

Diệp Tri Tùng khi ngủ, giống như một con vật nhỏ không cảm giác an toàn, sẽ tự cuộn mình lại.

Nhưng khi ngủ say, cậu lại xoay lưng về phía hắn, tựa như chẳng chút phòng bị.

Hắn từng thấy rồi.

Dù cho đến bây giờ, cả hai vẫn xa lạ như người dưng nước lã.

Lục Phóng nhìn một lúc, giơ tay xoa nhẹ giữa trán, xoay người rời đi.

Có lẽ, nên thu xếp lại phòng cho khách thì hơn.

Hắn vẫn chưa quen việc trên giường của mình có thêm một người.

Sáng hôm sau, Lục Phóng từ thư phòng bước ra, đang định xuống lầu thì lại khựng lại ở hành lang.

Bàn ăn không lâu trước vẫn luôn trống trải, hôm nay lại nhiều thêm một bóng dáng mới mẻ, một thiếu niên còn đang phảng phất hơi thở ấm nóng.

Căn nhà này của hắn, bao năm qua vẫn không thay đổi.

Không người, không vật nào từng được thêm vào.

Vậy mà giờ phút này, hắn lại đứng nhìn thiếu niên kia rõ ràng còn buồn ngủ, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, kiên trì ngồi đó chờ hắn cùng ăn sáng, bất giác, trong lòng dâng lên chút cảm giác thật sự của ba chữ: người làm chồng.

Nghe tiếng bước chân, Diệp Tri Tùng khẽ nghiêng đầu, rồi mới chậm nửa nhịp nở nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt. Cậu lễ phép chào:

“Chào buổi sáng.”

Dừng một chút, lại thêm một câu:

“Chồng.”

Đầu ngón tay Lục Phóng khẽ cuộn lại bên người.

Một hôn ước khiến hai người chỉ mới gặp mặt vài lần buộc chặt nhau lại, trở thành bạn đời thân mật nhất.

Hắn từng nghĩ người khó thích nghi nhất sẽ là Diệp Tri Tùng kẻ vẫn chưa tốt nghiệp, còn non nớt.

Nhưng giờ hắn lại cảm thấy, thiếu niên an tĩnh trông không chút công kích này dường như còn thích nghi tốt hơn hắn.

“Chào buổi sáng.”

Lục Phóng ngồi xuống, giọng nhàn nhạt: “Ở trong nhà không cần đóng giả thân mật quá.”

Diệp Tri Tùng ngẩn ra hai giây, sau đó lại ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ, chồng.”

Lục Phóng khựng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ ôn hòa kia trên mặt cậu, cuối cùng vẫn nhàn nhạt lên tiếng:

“Ý anh là… em muốn gọi gì cũng được, không cần cố tình gọi bằng thân phận.”

Diệp Tri Tùng nghe rõ rồi, Lục Phóng không muốn cậu gọi hắn là “chồng”.

“Dạ.”

Cậu đáp, ngoan ngoãn như cũ.

Lục Phóng chờ thêm một lát… cũng không nghe thấy cách xưng hô mới nào khác.

Thôi vậy.

Bữa sáng yên tĩnh đến lạ.

Chỉ còn tiếng ly pha lê chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch vang lên lách cách khe khẽ.

Lục Phóng ăn đến nửa chừng thì phát hiện người đối diện vẫn cúi đầu, tay cầm chiếc sandwich chỉ cắn một miếng nhỏ rồi không động đậy nữa.

“Không hợp khẩu vị à?”

Diệp Tri Tùng nghe vậy, lắc đầu nhẹ, trái một chút, phải một chút… hai giây sau mới ngẩng đầu lên, có lẽ người bình thường còn không bắt kịp động tác ấy.

“Nếu muốn ăn gì thì bảo dì nấu cho.”

“Không cần,” Diệp Tri Tùng bổ sung lễ phép: “Em không đói.”

Lục Phóng ngước mắt liếc nhìn. Diệp Tri Tùng không hiểu ánh nhìn đó có ý gì, vẫn ngoan ngoãn ngồi yên.

Không ai nói thêm gì nữa.

Bữa sáng trở nên im ắng trở lại.

Diệp Tri Tùng không nói không rằng, cũng không ăn uống gì, ngồi yên đó như một món đồ sứ trắng tinh xảo được trưng bày. Không động đậy, không lên tiếng, tựa như chờ đợi ai đó điều khiển.

Lục Phóng ăn xong, không nhịn được lại liếc nhìn cậu một cái.

Lần này, Diệp Tri Tùng hành động rồi.

Thấy Lục Phóng đứng dậy, cậu cũng lập tức đứng lên, nghiêm túc nói hắn chờ chút.

Cậu đặt chiếc sandwich chưa ăn xong xuống, lạch cạch chạy vào bếp rửa tay, rồi lại lạch cạch quay lại:

“Anh sắp ra ngoài làm việc à?”

Lông mày cuối của Lục Phóng khẽ nhướng lên: “Sao vậy?”

“Cần thắt cà vạt.”

Diệp Tri Tùng nói rất nghiêm túc, như học sinh bị gọi đứng dậy trả bài. Sau khi đưa ra đáp án, còn bổ sung thêm phần bị bỏ sót:

“Em muốn giúp anh thắt cà vạt.”

Lục Phóng cúi mắt nhìn người trước mặt đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt ôn hòa, sắc mặt điềm tĩnh. Hắn nhìn mãi cũng không hiểu rốt cuộc đối phương có ý gì.

“Không cần.”

Hắn từ chối.

Diệp Tri Tùng gật đầu.

Lục Phóng quan sát kỹ hơn.

Phát hiện trên gương mặt cậu không hề có chút cảm xúc không vui hay thất vọng nào.

Biểu cảm trên mặt gần như không hề thay đổi, ngay cả độ cong khóe môi cũng chẳng biến chuyển gì.

Nếu không nghe thấy âm thanh cậu phát ra, chỉ nhìn cậu ngồi đó, thật sự giống hệt một búp bê sứ trắng tinh xảo.

Búp bê sứ kia lại nhẹ nhàng lên tiếng:

“Vậy… ngày mai thì sao?”

“Cũng không cần.”

Lục Phóng nhìn vào đôi mắt trong suốt, đen trắng phân minh ấy, bị ánh nhìn chăm chú của cậu khiến câu nói khựng lại một nhịp, rồi vẫn tiếp tục mở miệng:

“Anh không quen người khác làm mấy việc này.”

Diệp Tri Tùng chỉ gật đầu nhẹ, còn ngắn hơn cả cái lắc đầu.

Cậu nhìn theo Lục Phóng rời khỏi nhà, rồi mở sổ ghi chép kế hoạch cuộc đời, lật đến danh mục dành cho “người chồng hợp lệ”, lặng lẽ gạch bỏ mục ghi chú: [Thắt cà vạt cho chồng]

“Về sau không cần nữa.”

Ngày thứ hai, Diệp Tri Tùng tiếp tục gạch đi một mục khác: [Cùng chồng ăn sáng]

Ngày thứ ba…

Ngày thứ ba, cậu chỉ còn lại mục: [Tiễn chồng ra cửa], và cậu nghiêm túc thực hiện.

Sáng sớm, Lục Phóng lại cảm nhận được ánh mắt theo dõi của ai đó.

Diệp Tri Tùng vẫn ngồi lặng yên bên bàn ăn, trông giống như một món đồ trang trí xinh đẹp.

Trước khi ra cửa, Lục Phóng vô thức liếc về phía ấy.

Diệp Tri Tùng bắt gặp ánh nhìn của hắn, trên mặt liền hiện lên nụ cười ôn hòa, hình thức hóa như mọi khi.

Lục Phóng khẽ động yết hầu.

Trong nhà có người đang chờ.

Buổi tối… quay về sớm một chút cũng được.

Lục Phóng vội xử lý xong công việc trong tay, kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ 15 phút.

Ngoài cửa sổ trời đen kịt, thành phố này sáng rực ánh đèn, những ô cửa sáng lên rực rỡ, vẫn vận hành không ngừng nghỉ giữa sự bận rộn.

Hắn đứng dậy, giơ tay cài lại khuy áo khoác vest. Nghĩ tới người buổi sáng yên lặng ngồi ở bàn ăn đợi hắn cùng ăn, trong lòng hơi xao động, chợt có chút tò mò… lúc hắn không ở nhà, Diệp Tri Tùng sẽ làm gì?

Thế nhưng, chờ đến khi hắn về đến nhà.

Lục Phóng nhìn thấy trong tay Diệp Tri Tùng đang cầm một cái bát, trong bát là rau diếp xanh, hành lá, củ rễ màu đỏ, biết thì gọi là salad, không biết còn tưởng trong nhà đang nuôi thỏ.

“Buổi tối chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”

Diệp Tri Tùng cắn một đầu cà rốt nhỏ, nghe thấy vậy liền gật đầu.

“……”

Khó trách lại gầy như thế.

Lục Phóng liếc nhìn bộ đồ ngủ đơn bạc treo trên người đối phương, mỏng manh chẳng khác gì một tờ giấy.

Dì Lý do dự tiến lại, mặt mày lo lắng, nhỏ giọng báo với hắn:

“Diệp tiên sinh hôm nay cả ngày… chỉ ăn có chút này thôi.”

Bước chân Lục Phóng chững lại.

“Ngày hôm qua cũng thế.”

Lục Phóng xoay đầu lại.

“Hôm kia… chỉ ăn thêm một miếng sandwich.”

Giữa lông mày Lục Phóng thoáng căng ra.

“Chỉ ăn mấy thứ này?”

Dì Lý mặt mày nhăn nhó:

“Đúng vậy, vậy giờ phải làm sao bây giờ.”

Lục Phóng quay lại bàn ăn, đứng bên cạnh Diệp Tri Tùng.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Tri Tùng ngẩng đầu lên, nhất thời không biết Lục Phóng định làm gì.

Lục Phóng cụp mắt nhìn cậu, hỏi:

“Tại sao không ăn cơm?”

Diệp Tri Tùng khó hiểu:

“Em đâu có không ăn cơm mà.”

“Thế cái này là cái gì?” Giọng Lục Phóng nhàn nhạt, “Ở nhà mà chỉ ăn cỏ thôi à?”

“Đây không phải cỏ.”

Diệp Tri Tùng nghiêm túc sửa lại:

“Đây là đậu bắp, cái này là khổ cúc, còn cái này là…”

Lục Phóng nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn một cọng khổ cúc.

Hắn nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn dịu dàng kia, yên lặng một lát, mới lạnh nhạt nói:

“Có mấy lời, anh chỉ hỏi một lần.”

Diệp Tri Tùng ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong tay ôm bát salad, cằm hơi ngẩng lên, gương mặt nhỏ nhắn dường như còn chưa đầy bàn tay, đôi mắt đen trắng rõ ràng, long lanh ướt át, trong suốt lại thuần khiết.

Yết hầu Lục Phóng khẽ động.

“Em đối với mối quan hệ của chúng ta, là tự nguyện chứ?”

“Tự nguyện.”

“Em đồng ý để anh thực hiện quyền lợi của người chồng?”

“Đồng ý.”

“Trước khi em về nước, thật sự chưa từng gặp anh?”

“Chưa từng gặp.”

A.

“…… Được.”

Lục Phóng hơi nheo mắt, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay lấy bát salad trong tay Diệp Tri Tùng đặt qua một bên.

Sau đó nhận bát cháo dì Lý vừa hâm nóng mang tới, đặt trước mặt cậu.

“Là chồng em, anh có quyền lợi và nghĩa vụ can thiệp vào sinh hoạt của em, điều chỉnh thói quen ăn uống không lành mạnh.”

Diệp Tri Tùng ngơ ngác gật đầu, vẫn chưa ý thức được Lục Phóng muốn làm gì.

Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy giọng nói càng lạnh nhạt của Lục Phóng, mang theo một kiểu kiềm chế khắc chế và năng lực điều khiển, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại mệnh lệnh rõ ràng:

“Bây giờ, ăn cháo đi.”

“Anh sẽ nhìn em ăn.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play