“Đang làm gì?”

“Đang gọi điện thoại.”

“……”

Được rồi. Diệp Tri Tùng thành công khiến bầu không khí trò chuyện chết cứng mà còn ngây thơ không nhận ra.

Có lẽ cậu còn sẽ nghi hoặc, vì sao Lục Phóng lại hỏi một câu dư thừa như thế?

Lục Phóng lạnh nhạt liếc cậu một cái, suốt dọc đường không nói thêm gì nữa.

Nhưng Lục Phóng trầm mặc, Diệp Tri Tùng lại còn một việc trong kế hoạch chưa làm xong.

Cậu đã chuẩn bị trước, tra cứu rất kỹ trên các bài đăng Xiaohongshu.

Để tránh một lần nữa để lộ dấu hiệu mình là “quái vật”, cậu đã gom góp rất nhiều thông tin về trình tự kết hôn và những việc cần chú ý, cũng đặc biệt ghi nhớ mọi người thường sẽ làm một vài việc gì để kỷ niệm ngày trọng đại chỉ có một lần này hoặc cũng có thể không chỉ một lần, những ngày đặc biệt.

Tất cả những điều đó đều được đánh dấu trong bản kế hoạch cuộc đời của cậu.

Tiệc đính hôn bị hủy, cậu không cần phải phiền phức chọn bố cục 3x3 để đăng vòng bạn bè nữa.

Trực tiếp nhảy đến bước nhận giấy chứng nhận, vậy thì cậu cần phải chụp ảnh tuyên bố công khai.

Ảnh tuyên bố công khai.

Trước tiên, cần một tấm ảnh.

Trên đường đi, Diệp Tri Tùng hiếm khi chủ động mở miệng. Cậu lấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ từ túi ra đặt trên đùi, sau đó quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn Lục Phóng, sau một lúc lâu khẽ gọi:

“Chồng ơi.”

Lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, huyệt thái dương của Lục Phóng bỗng nhiên giật giật.

Diệp Tri Tùng nhớ rất rõ, sau khi nhận giấy chứng nhận thì về mặt pháp lý đã là vợ chồng, ừm… Có lẽ không giống người bình thường lắm, bọn họ là vợ chồng nam nam.

Nhưng không sao cả, đều như nhau, đã kết hôn thì có thể đổi cách xưng hô, ai cũng làm như vậy cả.

Cậu thấy Lục Phóng không có phản ứng gì, cho là do giọng mình nhỏ quá khiến Lục Phóng không nghe rõ, thế là lại cúi người tới gần thêm chút nữa, âm lượng cũng nâng lên một chút, trong trẻo gọi thêm một tiếng:

“Chồng ơi?”

Lục Phóng khẽ mở mắt, nghiêng đầu liếc cậu một cái.

“Có thể mượn tay anh một chút, chụp với em một tấm ảnh được không?”

Lục Phóng nhất thời có chút không kịp thích ứng, nhưng cũng không mở miệng phản đối cách xưng hô kia, qua một lúc lâu mới trả lời: “Ảnh gì cơ?”

“Chính là loại này này….” Diệp Tri Tùng móc điện thoại ra, mở album ảnh, đưa tấm ảnh mẫu mà cậu đã lưu sẵn ra cho Lục Phóng xem, còn cực kỳ chu đáo giải thích thêm: “Sau khi nhận chứng thì phải đăng vòng bạn bè tuyên bố công khai.”

Lục Phóng liếc qua tấm hình, sau đó rất có hứng thú dời ánh mắt nhìn sang mặt Diệp Tri Tùng.

Cậu trông rất ngoan ngoãn, dường như là kiểu dễ xấu hổ.

Thế nhưng lại thích ứng rất tốt với thân phận mới, đổi cách xưng hô cũng rất nhanh.

Diệp Tri Tùng không đợi được phản ứng của Lục Phóng, cho rằng là do Lục Phóng thật sự không hiểu mẫu ảnh đó có ý nghĩa gì.

Nhưng điều này không thể trách Lục Phóng, vì đúng là hơi khó hiểu thật. Lúc cậu mới nhìn thấy cũng phải mất khá lâu mới hiểu được vì sao lại cần làm như vậy.

Cậu lại phóng to bức ảnh, như sợ Lục Phóng nhìn không rõ, suýt nữa thì dí hẳn điện thoại vào sát mặt hắn.

“Chúng ta phải nắm tay nhau, mười ngón đan vào, đặt hai tờ giấy kết hôn xuống dưới, sau đó chụp bức ảnh này đăng lên vòng bạn bè, còn phải kèm thêm một ít dòng chữ thuyết minh nữa.”

Lục Phóng khẽ bật cười.

Diệp Tri Tùng đây là… đang chuyển nội dung ảnh thành bản mô tả bằng giọng nói sao?

Chỉ là biểu cảm của Diệp Tri Tùng thật sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức giống như đang làm bài thi trọng điểm nào đó.

Hắn rủ mắt nhìn cậu một lúc, trong lòng dâng lên chút ý định trêu chọc. Giọng của Diệp Tri Tùng rất dễ nghe, nhưng lại không hay nói chuyện, thế nên hắn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao phải đăng cái này?”

“Vì muốn ghi lại một sự kiện quan trọng chỉ có một lần trong đời, biến ngày thường vốn dĩ không có gì đặc biệt thành một khoảnh khắc có ý nghĩa riêng. Như vậy rất lãng mạn.”

Tuy rằng Diệp Tri Tùng cũng không thật sự hiểu cái gì gọi là lãng mạn. Cậu chỉ là làm theo trật tự, thuật lại đáp án mà mình đã sưu tầm được, dừng một lát rồi bổ sung thêm một câu suy nghĩ riêng của mình: “Với lại lời hứa cũng không nhất thiết chỉ có một lần.”

Lông mày vừa mới nhướn lên của Lục Phóng lập tức khựng lại, trong lòng nghĩ: Bạn nhỏ này còn rất có cảm giác nghi thức đấy.

Ngay sau đó lại nghe được câu tiếp theo của Diệp Tri Tùng, thái dương hắn hơi giật.

Cái gì gọi là “cũng không nhất thiết chỉ có một lần”?

“Em muốn có rất nhiều ngày kỷ niệm sao?”

Hả? Diệp Tri Tùng đâu có ý đó.

“Nếu một người kết hôn 365 lần, chẳng phải ngày nào cũng là ngày kỷ niệm à?”

Ngày nào cũng thấy lãng mạn sao?

Diệp Tri Tùng không hiểu. Như vậy rất phiền. Cậu thậm chí còn cảm thấy, mấy chuyện như vậy không có bao nhiêu ý nghĩa. Cậu muốn đi vẽ tranh, muốn đọc sách, còn có rất nhiều kế hoạch cần thực hiện.

Chữ “lãng mạn” này, với cậu mà nói, là một từ quá trừu tượng, không nằm trong cơ sở dữ liệu. Một từ khó diễn giải bằng ngôn ngữ, từ trước đến nay đều bị cậu xếp vào khu vực “kỳ lạ không giải thích nổi”.

À…

Lục Phóng khẽ cong môi, vẻ mặt bình thản.

Bạn nhỏ này chắc không phải thật sự muốn kết hôn 365 lần đấy chứ?

Hắn hơi nghiêng đầu, nửa rủ hàng mi. Diệp Tri Tùng có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ ẩn ở nếp gấp mí mắt của hắn. Hàng mi dài thẳng không dễ cong khẽ rũ xuống, in ra một vùng bóng mờ mờ, khiến đuôi mắt hẹp dài càng thêm phần quyến rũ.

Vị trí nốt ruồi kia đúng là đặc biệt, rất dễ ghi nhớ, cũng rất dễ khiến hắn khác biệt với người khác. Đối với Diệp Tri Tùng mà nói, đó là một ưu điểm rõ rệt.

Nếu không giống như Viên Bác, mỗi lần đều phải nhìn khuyên tai trên sụn tai mới nhận ra, lỡ đổi sang món trang sức khác, thì Diệp Tri Tùng phải mất nửa ngày mới phân biệt được.

Lục Phóng nhìn cậu một lúc, dường như định nói điều gì đó.

Nhưng sau một hồi vẫn giữ im lặng, chỉ là vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên, đặt trên đầu gối.

Có lẽ việc quan tuyên cũng là một lựa chọn không tồi.

Người trước mặt quả thật xinh đẹp đến kỳ lạ. Hắn không thể không thừa nhận, một học sinh như thế này chắc chắn sẽ có vô số người theo đuổi. Mới 21 tuổi mà đã một mình du học nước ngoài nhiều năm, dù có từng trải qua vài mối tình, hay có vài lần rung động, cũng không thể trách được.

Đêm đó giữa hắn và Diệp Tri Tùng thật sự không hề trong sạch. Người thì ngoan ngoãn, tâm tính lại mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ, chưa có định tính, hắn có thể hiểu được.

Nhưng nếu là chơi bời quá đà, còn rất biết cách làm nũng, bên người lúc nào cũng có mấy “anh trai tốt”, vậy thì hắn sẽ không cho phép.

Nói hắn bảo thủ cũng được, phong kiến cũng được, hắn quả thật có nguyên tắc hành vi của riêng mình. Hắn luôn sống chặt chẽ và kỷ luật nhiều năm, cũng không phải loại người tự cho mình cái quyền được làm mọi chuyện mà cấm người khác làm điều tương tự.

Dù sao, bây giờ Diệp Tri Tùng trên danh nghĩa đã là “một nửa” của hắn. Nói theo ý nghĩa pháp luật nghiêm túc thì pháp luật không có điều nào gọi là “kết hôn giả”.

Hắn sẽ không phủi sạch chuyện đã xảy ra. Thế nên nếu đã thành hôn với hắn…

Lục Phóng khẽ lên tiếng:

“Em biết tờ giấy hôn thú này có ý nghĩa gì không?”

“Chắc là biết.”

Lúc này hắn mới uyển chuyển hỏi:

“Ừm, cho nên vừa rồi em đang gọi điện với ai vậy?”

Diệp Tri Tùng mờ mịt ngẩng đầu lên. Đề tài nhảy đến quá nhanh khiến cậu cần phải suy nghĩ lại một lúc.

Dừng lại trong chốc lát, cuối cùng cậu cũng ngắn gọn trả lời ra một cái tên:

“Viên Bác.”

Lục Phóng nghiêng mắt nhìn ra chỗ khác, không nhìn cậu nữa, đợi cậu nói tiếp.

…Nhưng lại chẳng có gì tiếp theo cả.

Lục Phóng: …

Khóe môi hắn lại nhẹ nhàng nhếch lên, nở một nụ cười nhạt.

À. Vậy Viên Bác là ai?

Hắn đột nhiên phát hiện ra, bạn nhỏ này sao lại có chút… ngốc ngốc, hỏi gì đáp nấy, giống như một con robot không thông minh lắm.

Tựa như chỉ có thể tiếp nhận những mệnh lệnh ngắn gọn, nếu cần mở rộng tư duy hơn nữa thì liền không làm được.

Phần tóc mái trên đỉnh đầu Diệp Tri Tùng dựng lên một chút, không hề xê dịch mà nhìn hắn chăm chú.

“Giờ có thể chụp ảnh chưa?”

Nhiệm vụ của cậu còn chưa làm xong đâu.

“…Có thể.”

Diệp Tri Tùng chỉnh lại giấy đăng ký kết hôn, rồi kéo tay Lục Phóng đặt chồng lên cuốn sổ đỏ.

Tay của Lục Phóng thon dài đúng chuẩn lại rất có mỹ cảm. Là sinh viên mỹ thuật, ánh mắt của Diệp Tri Tùng khi nhìn vào tay hắn lập tức sáng lên.

Mười ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng, trên mu bàn tay là những đường gân xanh nhạt nổi lên, đường nét lưu loát lại không thiếu cảm giác sức mạnh.

Ngay khi cậu chuẩn bị đan tay mình vào tay hắn, đầu ngón tay của Lục Phóng khẽ co lại, tránh né động tác cậu định nắm lấy.

Diệp Tri Tùng: ?

Lục Phóng suýt chút nữa muốn nói cho cậu biết bọn họ đã gặp nhau từ trước rồi.

Nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn thấy người kia, phần tóc mái vểnh lên ở thái dương có vẻ khô cứng, trông giống như một đứa nhỏ không thông minh cho lắm.

Thôi.

Chọc chết người ta cũng không tốt lắm.

Lục Phóng thu ánh mắt lại, lại một lần nữa đưa lòng bàn tay ra. Khi Diệp Tri Tùng đan ngón tay vào, các khớp tay của Lục Phóng trong nháy mắt cứng lại.

“Đặt ở đây thì bố cục sẽ đẹp hơn một chút.”

Lọn tóc lòa xòa ở thái dương lại càng vểnh cao hơn, theo động tác của cậu mà khẽ lay động trên đỉnh đầu.

Cậu nghiêm túc đưa đôi tay trắng trẻo tới gần, phần cổ tay lộ ra từ ống tay áo khẽ nhô lên đốt xương, tinh tế linh hoạt không khác gì trong tưởng tượng.

Lục Phóng từng dùng một tay nắm lấy cổ tay đó, thật sự có thể khống chế chỉ bằng một tay.

Sự trắng trẻo, tinh tế ấy khi bị đôi găng da màu đen của hắn khống chế, lại càng hiện rõ khí chất mỹ cảm mị hoặc.

Ngón tay mảnh khảnh đan vào khe hở giữa các ngón tay hắn, lòng bàn tay mềm mại áp sát vào trong tích tắc.

Một đoạn ký ức lộn xộn vụt hiện trong đầu.

Lần gần nhất hai người họ mười ngón đan vào nhau là lúc hắn đè cậu lên tấm ga trải giường đầy nếp nhăn đó.

Diệp Tri Tùng không biết Lục Phóng đang nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy người này sao lúc nào làm việc cũng ngắt ngứ, gián đoạn từng đoạn, giống như mạng chậm vậy.

Sau khi bận rộn xong, thấy người kia vẫn chưa buông tay, cậu còn tốt bụng nhắc nhở một câu:

“Chồng à? Chụp xong rồi.”

“…Ừm.”

Lục Phóng buông tay Diệp Tri Tùng ra, nhìn thấy cậu tiện tay ném giấy kết hôn sang một bên, rồi nghịch điện thoại nghiên cứu caption ảnh quan tuyên, hắn mới lên tiếng nhắc:

“Viết đi.”

Diệp Tri Tùng đang gõ chữ thì dừng lại.

Giọng điệu ngắn gọn như ra lệnh, giống như cậu đã từng nghe ở đâu rồi.

Thực ra cậu cũng khá thích kiểu giao tiếp như vậy, lời ít ý nhiều, không có những lời vòng vo, không cần tìm lý do thoái thác. Cậu có thể rất nhanh nắm bắt được thông tin trọng điểm trong lời nói, hiểu được ý định thực sự của người nói, sau đó đưa ra phản hồi tương ứng và chính xác.

Giống như đêm Giáng Sinh hôm đó.

Cậu vẫn còn nhớ, dưới chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, người kia chỉ dùng một tay liền có thể bẻ ngược cổ tay cậu ra sau, khống chế cả hơi thở và tư thế của cậu. Găng tay da lót nhung màu đen siết lấy vòng cổ, ngón tay luồn qua cổ nâng lên, ép cậu ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông, mang theo hơi thở nóng bỏng mà ra lệnh:

“Đầu gối mở ra.”

“Quỳ xuống.”

Mà lúc này.

Diệp Tri Tùng dừng tay đã một lúc lâu.

Lục Phóng thấy cậu như đang ngẩn người xuất thần, lập tức lên tiếng hỏi:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Tri Tùng nghe vậy thì hoàn hồn, nhưng lại đột nhiên sững sờ.

Cậu dường như không biết phải trả lời như thế nào, lần này ngay cả não cũng treo máy luôn rồi.

Lục Phóng liếc nhìn cậu, mí mắt hơi rủ xuống, một lúc sau, đôi mắt đó hơi nheo lại, lộ ra hình dáng hẹp dài.

Hắn nhìn thấy đôi tai trắng nõn của Diệp Tri Tùng, không hiểu sao lại hơi ửng hồng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play