Ba ngày trôi qua.

Vết thương tuy chưa lành hẳn, nhưng thân thể người kia đã có thể chống đỡ việc đi lại. Hắn không phải hạng người quen nằm yên — nội thương chưa tan, nhưng ánh mắt đã sắc bén trở lại, mỗi bước chân đều vững như người chưa từng bị thương.

Hạ Diệp thấy hắn bước ra sân, không nói gì, chỉ đẩy chiếc ghế gỗ ra dưới mái hiên.

“Ngồi đó, đừng đi xa.”

Hắn gật nhẹ, ngồi xuống, ánh mắt quét quanh sân nhỏ, như đang âm thầm ghi nhớ kết cấu của nơi này.

Mặt trời vừa lên khỏi đỉnh núi. Mây mỏng lững lờ trôi, vài con chim núi sà xuống mái nhà tranh tìm mồi, cánh vỗ nhè nhẹ giữa bầu trời yên ả. Nếu chỉ nhìn khung cảnh, khó ai nghĩ nơi đây từng tiếp nhận một người máu me đầy mình, sống sót trong gang tấc.

Hắn nhìn nữ tử đang tưới dược thảo trước mặt, lại lặng lẽ nhìn vào sâu trong núi rừng phía xa. Đôi khi, trong lòng hắn không rõ — người này là ai? Sao có thể bình thản sống một mình giữa nơi hẻo lánh này? Vì tránh điều gì, hay chờ điều gì?

Nghi ngờ vẫn đó.

Tin tưởng… cũng bắt đầu len lỏi.

---

Chạng vạng hôm ấy, trong thôn bỗng vang lên tiếng gõ mõ dồn dập.

“Cháy rồi! Trại lúa bị cháy rồi!”

Tiếng la thất thanh xé toạc không khí yên bình.

Từ trên con dốc, khói đen bốc cao, ánh lửa đỏ lập lòe phía kho thóc chung của thôn. Mấy lão nhân hô hào, người trẻ thì cầm xô, tay nón lao tới. Cả thôn rối loạn như tổ kiến bị động.

Hạ Diệp nghe tiếng liền chạy ra. Vừa tới đầu dốc, đã thấy một đứa bé ngã sóng soài bên đường, chân trầy xước, hoảng loạn gào khóc.

Nàng vội đỡ bé dậy, kiểm tra sơ qua, thấy không nguy hiểm, mới thở ra.

Một bóng người đi tới. Là hắn.

“Ngươi không nên ra ngoài,” nàng nhíu mày.

“Ngồi không cũng khó chịu,” hắn đáp, mắt đã nhìn lên phía cháy. “Kho thóc cháy vào mùa này… không phải chuyện ngẫu nhiên.”

Nàng liếc hắn một cái, không nói. Nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ.

Trại lúa của thôn Vân Tây tuy nhỏ, nhưng là nơi cất giữ lương thực duy nhất cho cả mùa đông. Nếu cháy thật, dân thôn e rằng không chống nổi cái rét sắp tới.

“Hình như có người thấy mấy kẻ lạ mặt quanh đó từ hôm qua,” một người đàn ông chạy ngang qua nói lớn. “Chúng ta phải bắt cho ra!”

Hắn khẽ nhíu mày.

“Có thể là cố ý đốt?” nàng hỏi nhỏ.

“Cũng có thể là đánh lạc hướng. Giữa núi rừng này, đốt kho lương không mang lại lợi gì — nếu không nhằm vào thôn, thì là để che giấu điều gì khác.”

Nàng khựng lại. Câu này… rất giống lời một người từng có kinh nghiệm đối phó hiểm họa. Lời phân tích không hề bâng quơ.

Nàng nhìn hắn.

Hắn cũng đang nhìn nàng.

Hai ánh mắt gặp nhau, trong một thoáng, đều như đang dò xét nhau — nhưng cả hai đều không nói thêm điều gì.

“Ta đi xem,” nàng nói.

“Ta đi cùng.”

“Vết thương của ngươi...”

“Không chết được.” Hắn cắt lời.

Nàng không cản, cũng không đồng ý, chỉ xoay người bước nhanh về hướng trại lúa. Hắn theo sau, bước chân không nhanh nhưng vững, không để lộ chút nào dấu vết của người mới khỏi thương.

---

Trại lúa cháy một nửa, may mắn lửa không lan rộng nhờ có mưa đêm trước làm ẩm mái. Tuy vậy, lương thực đã mất gần hết.

Nhiều người nghi ngờ là bọn cướp rừng. Cũng có người đổ cho lũ trẻ con nghịch lửa. Tiếng mắng mỏ vang lên khắp nơi. Người già sụp xuống khóc, vài người trẻ đòi lập nhóm canh gác từ hôm sau.

Hạ Diệp không chen vào.

Nàng lặng lẽ đi quanh khu cháy, ánh mắt đảo qua từng dấu chân, từng vết than đọng.

“Có người cố tình dùng nhựa thông để dẫn lửa,” nàng khẽ nói.

Hắn gật đầu.

“Ngươi phát hiện ra?”

“Dầu không đủ làm cháy to như vậy. Nhựa thông cháy nhanh và bám dai. Chỉ có người biết cách mới dùng được.”

Hắn trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Trong thôn này, có ai từng đi xa không?”

Hạ Diệp khẽ liếc hắn. “Ngươi đang điều tra ta đấy à?”

Hắn cười nhẹ. “Không. Ta chỉ đang suy luận.”

Lần đầu tiên, nàng thấy nụ cười trên gương mặt hắn. Không rõ là thật, hay là một lớp mặt nạ khác — nhưng ít nhất, không còn quá xa cách.

Niềm tin? Có lẽ vừa mọc mầm.

Nghi ngờ? Vẫn còn đó, bén rễ rất sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play