Sáng sớm, sương núi còn đọng trắng trên lá. Ánh mặt trời chưa đủ ấm, mùi sương lạnh lẫn với mùi đất mới thấm vào không khí, tỏa nhè nhẹ quanh căn nhà nhỏ lưng chừng dốc.

Hạ Diệp như thường lệ, dậy sớm sắc thuốc. Lò lửa được nhóm lên từ canh tư, ánh lửa hồng chiếu lên mặt nàng khiến làn da càng thêm thanh tịnh. Trong lúc đợi thuốc sôi, nàng bận rộn phơi dược thảo, kiểm tra cây trồng trong chậu gỗ ngoài hiên.

Trong phòng, người nam nhân vẫn nằm yên. Dù đã tỉnh lại từ tối qua, nhưng vết thương chưa khép miệng, thân thể suy yếu, vẫn phải nằm dưỡng thêm ít ngày.

Đến giờ, hắn vẫn chưa xưng tên.

Hạ Diệp không hỏi.

Hắn cũng không nói.

Chẳng ai tin ai, nhưng nhất thời, đều phải tạm chấp nhận sự tồn tại của người kia.

Lúc nàng bưng thuốc bước vào, hắn đã ngồi dậy tựa vào tường, ánh mắt tỉnh táo hơn hôm qua. Bên cạnh là chăn gấp gọn gàng — nàng để đó cho hắn, không ngờ hắn dậy sớm thế.

Nàng đặt bát thuốc lên bàn, đưa tay kiểm tra vết thương.

“Ngươi có thói quen dậy sớm không?” – nàng hỏi, giọng nhàn nhạt.

“Quen rồi.” Hắn đáp đơn giản.

Nàng khẽ gật đầu. Không hỏi thêm.

Mùi thuốc bốc lên nồng đậm. Hắn nhìn bát thuốc đen đặc, nhíu mày. Không phải vì mùi vị — mà vì cách sắc thuốc. Gọn gàng, chuẩn xác, thậm chí còn dùng một miếng gừng nhỏ đặt dưới đáy bát để giảm tính hàn của dược liệu.

Ánh mắt hắn khẽ chuyển, lại nhìn sang nữ tử đang kiểm tra kim bạc bên cạnh.

Không giống y nữ nông thôn.

Không giống người thường.

Nhưng hắn không nói gì. Chỉ lặng lẽ uống cạn bát thuốc.

Nàng thấy vậy, gật đầu một cái.

“Thuốc này sẽ làm ngươi ra mồ hôi. Đừng cởi áo, tránh nhiễm lạnh.”

Hắn thoáng ngạc nhiên. Không phải vì lời căn dặn, mà vì sự kiệm lời của nàng. Lần đầu tiên hắn gặp một nữ tử không tò mò, không kể chuyện, cũng chẳng đòi hắn báo đáp. Nàng cứ thế, mỗi lời nói ra đều vì mục đích rõ ràng — không dư, không thiếu.

“Ngươi không sợ ta là người xấu sao?” – hắn hỏi, giọng không rõ cảm xúc.

Hạ Diệp dừng tay một chốc, nhưng không ngẩng đầu lên. “Có sợ cũng đã cứu rồi.”

Một câu nhẹ hều, nhưng khiến hắn không nói gì thêm được.

Cả buổi sáng hôm ấy, không ai chủ động bắt chuyện nữa.

Chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ cửa, tiếng bếp lửa tí tách cháy, và tiếng chim núi gọi nhau từng hồi xa xa.

Hai người – một kẻ bị thương chưa rõ gốc gác, một người cứu mạng nhưng kín tiếng như sương. Cùng sống dưới một mái hiên tạm bợ, ai cũng giữ lời mình trong lòng, như hai kẻ xa lạ lặng lẽ né nhau trong cơn mưa đầu mùa.

Niềm tin… vẫn chưa đến.

Chỉ có thời gian, đang lặng lẽ làm việc của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play