Trời đổ hoàng hôn, gió núi tràn về mang theo hơi lạnh lẫn mùi tanh của cỏ dại bị giẫm đạp. Con đường đất dẫn vào thôn nhỏ lầy lội sau cơn mưa sớm, chỉ còn lác đác vài vết chân cũ loang giữa bùn.

 

Một bóng người lảo đảo bước tới, y phục rách tả tơi, dính đầy máu và bùn đất. Trên vai áo, vết cắt sâu đến tận xương vẫn chưa ngừng rỉ máu. Người ấy không nói, cũng chẳng rên la, chỉ cắn chặt răng, từng bước lê qua bụi cỏ ngập gối, như thể có một ý chí nào đó đang đẩy hắn đi tiếp.

 

Thôn nhỏ dưới chân núi, mấy mái nhà tranh chen chúc nhau bên triền dốc. Khói bếp lững lờ bay lên từ vài gian bếp nghèo nàn. Dân làng đã đóng cửa sớm, tránh sương độc nơi núi rừng.

 

Giữa bầu không khí yên lặng ấy, cánh cửa tre của một căn nhà nhỏ khẽ rung lên, phát ra âm thanh khe khẽ. Người đàn ông ấy đã không còn sức, cả thân thể đổ sụp xuống như cây khô đổ rạp. Mắt dần nhòe đi, hắn chỉ thấy ánh đèn leo lét phía trong, rồi không còn biết gì nữa.

 

---

 

Trong căn nhà nhỏ, một nữ tử đang ngồi giã thuốc. Dưới ánh đèn dầu, bóng nàng đổ dài trên vách, động tác thành thục, nét mặt bình thản. Bên cạnh là mấy chậu cây con đặt sát cửa sổ, phần lớn đều là dược thảo nàng tự trồng. Trong phòng vẫn còn vương mùi lá khô và rễ cây phơi chưa ráo.

 

Nghe tiếng động trước cửa, nàng đặt chày xuống, cầm đèn bước ra.

 

Dưới ánh sáng mờ nhạt, hiện lên một thân hình cao lớn nằm gục ngay ngưỡng cửa. Máu đã loang ra thành vệt dài, thấm đẫm cả vạt áo ngoài. Gương mặt hắn tái nhợt, hơi thở mong manh, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Nàng khẽ cau mày, quỳ xuống bắt mạch, bàn tay nhanh nhẹn kiểm tra miệng vết thương.

 

“Vết đâm sâu... thiếu chút nữa là chạm vào tim,” nàng lẩm bẩm.

 

Không hỏi hắn là ai, cũng chẳng do dự, nàng xoay người, lấy tay kéo thân người nặng trịch ấy vào trong. Khó khăn lắm mới đưa được hắn lên giường gỗ, nàng lập tức rửa tay, chuẩn bị kim bạc, dao nhỏ, cùng dược cao.

 

Ánh đèn hắt lên gương mặt nam nhân, sắc mặt tái xanh, chân mày nhíu lại như đang mơ thấy điều chẳng lành.

 

Nàng vừa cầm kim, vừa nói khẽ, như nói với chính mình:

 

“Không biết là ai, nhưng dính phải vết thương thế này, chắc chắn không phải người thường.”

 

Ánh đèn vẫn leo lắt cháy. Ngoài trời, gió rừng lại nổi lên từng cơn, nhưng trong căn phòng đơn sơ ấy, chỉ còn tiếng thở khẽ và mùi thuốc ấm áp lan tỏa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play