Ngoài trời mưa bụi lất phất rơi. Trong gian phòng tranh chật hẹp, hương thuốc vẫn còn vương vất chưa tan.

Người đàn ông nằm trên chiếc giường tre đơn sơ, hơi thở đã dần ổn định. Băng gạc quấn quanh ngực, bên dưới là lớp thuốc dán còn thấm ẩm. Dưới làn da nhợt nhạt, đường gân xanh nhạt vẫn hiện rõ — dấu hiệu của người vừa trải qua thương thế nghiêm trọng, nhưng thể lực không tầm thường.

Trên ghế gỗ cạnh giường, nữ tử y phục vải thô, tóc búi đơn giản, tay cầm quyển sách mỏng chép tay, chốc chốc lại liếc sang người đang nằm.

Khi hắn khẽ động đậy, nàng đã sớm thu sách lại, nhẹ nhàng đứng dậy.

Hắn mở mắt.

Ánh nhìn sắc bén lập tức quét khắp gian phòng, phản xạ đầu tiên là đề phòng, tay theo thói quen muốn với lấy vũ khí – nhưng cả người vừa nhúc nhích đã đau nhói, vết thương như bị xé ra.

“Đừng động,” nàng nói, giọng nhàn nhạt, “Vết thương mới khâu xong, ngươi động thêm nữa thì khỏi cần cứu nữa.”

Hắn nhìn nàng. Đôi mắt đen trầm, chứa thứ gì đó như nghi hoặc, như đề phòng, lại như… không hiểu vì sao còn sống sót.

“Là cô… cứu ta?”

“Còn ai vào đây nữa,” nàng đáp, bình tĩnh như thể đây là chuyện thường ngày, “Ngươi ngã gục trước cửa nhà ta. Nếu không cứu, sáng hôm sau e rằng chỉ còn thi thể đông cứng mà chôn.”

Hắn im lặng, ánh mắt không rời gương mặt nàng.

Nữ tử ấy không quá xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng có một vẻ thanh đạm lạ lùng. Mắt sáng, nét mặt điềm tĩnh, không hoảng hốt, không tò mò. Trong đôi mắt kia, hắn không thấy chút gì của kẻ quê mùa sợ hãi trước một người bị thương bí ẩn, càng không giống người ngốc nghếch dễ tin.

“Ta ở đâu?” Hắn hỏi.

“Thôn Vân Tây, dưới chân núi Vọng Hàn.” Nàng trả lời dứt khoát.

Ánh mắt hắn khẽ biến, như đang suy tính điều gì.

Thấy vậy, nàng nhướng mày: “Ta không hỏi ngươi là ai, ngươi cũng đừng hỏi ta là người thế nào. Tạm thời, ta không có hứng dính líu chuyện của người khác.”

Hắn bật ho khẽ, có lẽ vì cố nhịn cười. Hiếm có nữ tử nào nói chuyện chẳng kiêng dè gì, lại có chút ngạo khí ngấm trong giọng nói như nàng.

Nàng thấy hắn không phản bác, bèn tiếp lời: “Thân thể ngươi khỏe, vết thương sâu nhưng không chí mạng. Ba ngày nữa có thể xuống giường, một tháng sau lành hẳn. Trước đó, tốt nhất đừng tự tìm đường chết.”

Hắn nhìn nàng lần nữa, lần này ánh mắt đã bớt phần cảnh giác.

“Ngươi tên gì?” – Hắn hỏi, giọng khàn.

Nàng khựng lại, rồi thong thả đáp chỉ một chữ: “Diệp.”

Không hỏi tên hắn, không đòi hắn cảm ơn. Câu trả lời đơn giản, dứt khoát.

Hắn nhìn nàng, gật đầu nhẹ, rồi nhắm mắt lại.

Căn phòng lại yên tĩnh như ban đầu. Gió vẫn thổi ngoài hiên, lá tre xào xạc, trời chuyển lạnh dần.

Trong giấc ngủ nặng nề, hắn không biết, mình vừa đặt chân vào một câu chuyện mà số mệnh đã lặng lẽ sắp đặt từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play