An Châu dạo này đặc biệt thái bình, mọi người nhàn rỗi cực kỳ, chỉ có thể lấy chuyện cũ năm xưa ra hồi tưởng. Vừa mới kể chuyện thổ phỉ trên núi Long Nham cách đây mấy ngày, nghe nói tên đầu sỏ đã bị áp giải về kinh thành, sợ là sẽ bị xử chém vào mùa thu.
Hôm nay lại có một chuyện lạ, một hán tử mặt sẹo giơ đơn kiện mẫu đơn quỳ trước nha môn châu phủ, phía sau còn có mấy đứa trẻ đang hoảng loạn khóc lóc.
Lần này hấp dẫn không ít người tới xem, chuyện này vừa nhìn đã thấy náo nhiệt. Mọi người chen nhau bàn tán. Khi Nguyễn Nhạc và Ứng Lệ chạy tới, chỉ thấy một rừng người, họ căn bản không thể chen vào.
Nhậm Tử An tại chỗ nhảy lên mấy cái: “Ta hình như thấy người nha môn đã đưa họ vào trong rồi.”
Nguyễn Nhạc nhăn chặt mặt, Từ Trúc đột nhiên tới tố cáo cũng không báo cho họ biết.
Đang suy nghĩ, cánh tay Ứng Lệ bị người ta túm lấy. Hắn mắt lạnh nhìn lại, là lão Phùng đang nắm tay hắn. Lão Phùng trừng mắt lại: “Đừng có dùng ánh mắt giết người của ngươi, theo ta.”
Nhậm Tử An vẫn đang nhảy nhót, chờ hắn mệt mỏi, quay đầu lại thì thấy lệ ca và Nguyễn Nhạc đâu rồi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play