Lão Phùng chắp tay sau lưng, mặt mày u ám đi tới, không nhịn được đá Nguyên Ngọc Châu mấy phát. Hán tử này lớn lên không giống Phùng Hạc mà giống Nguyên Vọng Thu, khiến ông ta thấy bực bội. Nhưng đá mạnh quá, lưng lại đau.
Phùng Tiểu Tiểu giật mình, vội vàng ngăn lại: “Gia gia, vạn nhất đá hắn tỉnh lại sẽ là chuyện phiền toái.”
Lão Phùng đỡ eo, hừ một tiếng thật mạnh.
Nguyễn Nhạc nhóm thêm củi lửa, Ứng Lệ làm một cái giá đơn giản, đặt con thỏ lên nướng. Từ Trúc lấy lê và hạnh tới, cầm một quả lê tùy tiện chùi vào áo rồi cắn một miếng, nhìn chằm chằm ngọn lửa không nói gì.
Cả đoàn người đều im lặng, Bánh Nướng Lớn nằm trên đùi Nguyễn Nhạc, có vẻ quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Tiếng củi nổ lách tách vang lên, Phùng Tiểu Tiểu là người đầu tiên lên tiếng: “Ta không nghĩ hắn sẽ tìm ta.”
Nói về tình huynh muội sâu sắc đến mức nào thì Phùng Tiểu Tiểu không có cảm giác gì nhiều. Nàng tám tuổi đã cùng tiểu cha sống riêng, học lễ nghi khuê các của nữ tử. Một năm sống chung với Nguyên Ngọc Châu rất ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT