Chương 1: Chẳng Sợ Ta Bị Dọa Ngất

Đừng thấy Nguyễn Nhạc lớn lên cứ như một tiểu yêu tinh, cậu lại mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh. Đó là câu chuyện phiếm mà cả Thanh Thủy thôn dạo gần đây vẫn thường rỉ tai nhau.

Năm xưa, nương của Nguyễn Nhạc, Nguyễn Thu Hoa, bị người trong nhà đưa đi làm tỳ nữ. Dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, bà đã được chủ nhân để mắt tới, nhưng không may bị đại nương tử của chủ nhân bắt quả tang, liền bị đuổi về nhà ngay lập tức. Khi trở lại Thanh Thủy thôn, bà đã mang thai được năm, sáu tháng. Dân làng đồn đại đủ điều, bà bèn đóng cửa ở ẩn cho đến khi sinh hạ Nhạc ca nhi.

Đáng tiếc thay, không lâu sau đó, cha của Nguyễn Thu Hoa đi đường bị xe ngựa nghiền chết. Tang sự bên này còn chưa lo xong, nương của bà vì quá đau buồn mà cũng theo ông đi ngay sau đó. Liên tiếp tai họa ập đến khiến thân thể Nguyễn Thu Hoa sinh bệnh từ đó.

Nay Nhạc ca nhi đã trở thành một ca nhi lớn tuổi, bà vừa lấy số tiền tích cóp mười mấy năm ra để chiêu một chàng rể ở rể. Chàng rể còn chưa kịp về, bà đã vấp phải ngưỡng cửa khi bước ra ngoài, một mạng cũng đi tong. Chuyện này khiến cái danh "Thiên Sát Cô Tinh" của Nguyễn Nhạc không thể giấu giếm được nữa, dân làng ai nấy đều xôn xao bàn tán.

Về phần sự tình thật hư ra sao, dân làng chẳng bận tâm tìm hiểu. Thứ họ muốn chỉ là những gì họ muốn tin. Chàng rể đã hứa tới ở rể ngày trước, vốn dĩ vì nhà nghèo túng nên mới chấp nhận, nay thừa lúc Nguyễn Thu Hoa qua đời, hắn dứt khoát nuốt trọn tiền đặt cọc, không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Chẳng ai ngờ rằng, lúc này, trước mảnh đất trống không có cả tường rào của nhà họ lại đứng một tiểu ca nhi cao gầy, yếu ớt. Bộ y phục màu trúc xanh nhạt khẽ lay động trong gió, những miếng vá ở tay áo và vai tuy ngay ngắn nhưng cũng đủ thấy sự tề chỉnh. Làn da tiểu ca nhi vì thế mà càng thêm trắng nõn, khác hẳn với các ca nhi, tỷ nhi trong thôn. Chỉ cần không nhìn vào đôi mắt ngây thơ ấy, ai cũng sẽ lầm tưởng cậu là một tiểu tiên nhi từ đâu tới.

“Hắt xì!”

"Tiên nhi" hít hít mũi, đôi mắt chột dạ liếc ngang liếc dọc rồi lén lút lấy ra một chiếc khăn tay, ngồi xổm xuống đất khụt khịt một lát rồi vo tròn lại, nhét vào trong tay áo. Sau đó, cậu lại đứng lên như không có chuyện gì, tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ lỏng lẻo trước mặt, nhưng ánh mắt dần trở nên ngơ ngẩn.

Nguyễn Nhạc nhớ rất rõ từng lời nương nói. Nương từng đưa cậu tới đây và bảo: “Nơi này ở Nguyễn Đại Ngưu, là phu quân tương lai của con, là chàng rể ở rể của nhà ta.”

Nguyễn Nhạc hiểu "chàng rể ở rể" là gì, là người sẽ cùng cậu trở thành người nhà. Đêm qua là ngày đầu tiên sau khi nương mất, đêm khuya cậu nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hôm nay, cậu liền vội vã tới tìm chàng rể, định đưa người về. Nhưng cậu đã gọi mấy tiếng mà trong phòng không ai đáp lại, cậu đoán chắc là không có ai ở nhà.

Thực chất, xuyên qua khe cửa rách nát, có ba người đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mọi hành động của Nguyễn Nhạc. Nguyễn Đại Ngưu chưa gặp Nguyễn Nhạc nhiều lần, nhưng lần nào gặp cũng đều không dứt mắt ra được, cứ dán chặt lên người cậu. Nương hắn, một người đàn bà gầy gò với hai má hóp sâu, lại ra tay không hề nhẹ, tát một cái vào mặt hắn rồi hạ giọng: "Cái đồ vô dụng kia, ngươi thật sự coi trọng tên ngốc đó à?" Nguyễn Đại Ngưu lập tức vâng dạ, không dám nói lời nào. Còn cha hắn, lưng còng xuống, lặng lẽ ngồi xổm ở góc tường, cúi đầu không hé răng.

Đại nương nhà Nguyễn Đại Ngưu thấy hai người đàn ông trong nhà nhát gan như vậy, giận sôi máu: “Ta còn chẳng tin, tên ngốc này có thể đứng suốt một ngày!”

Nhưng cho đến khi mặt trời lặn xuống núi phía tây, Nguyễn Nhạc vẫn đứng nguyên ở đó, không nhúc nhích dù chỉ một chút. Nhà Nguyễn Đại Ngưu nằm ở ngay cửa thôn, người qua lại không hề ít. Lúc này, dưới gốc đa gần đó, có mấy bà cô, phu lang nhiều chuyện đang ngồi nhặt rau nói chuyện phiếm. Ánh mắt họ cứ lén lút nhìn về phía này, miệng thì chửi bới Nguyễn Nhạc là một tiểu ca nhi không biết xấu hổ. Nương vừa mất đã ra ngoài tìm hán tử, nói không chừng là thiếu người thương yêu. Còn thương yêu như thế nào, mấy người đó chỉ nhìn nhau cười cợt.

Ứng Hoa Quế, vừa bán rau từ trong huyện về, đi ngang qua vừa lúc nghe được những lời này. Bà ta nhướng mày, chống hông mắng mấy người kia: "Mấy người vừa từ nhà xí về à mà bụng lại no rồi, bằng không sao ta nghe trong miệng các người toàn mùi phân vậy!" Mấy người kia vừa định cãi lại, thấy là Ứng Hoa Quế thì co rụt cổ, không dám đáp trả. Ứng Hoa Quế nổi tiếng là người đàn bà đanh đá nhất Thanh Thủy thôn, chuyện mắng chửi hay đánh nhau thì bà chẳng bao giờ nề hà. Mấy người kia ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, vội vàng ôm giỏ rời đi trước khi Ứng Hoa Quế nổi trận lôi đình.

Ứng Hoa Quế khịt mũi một tiếng nhìn bóng lưng bọn họ chạy trốn. Quay lại, bà thấy Nguyễn Nhạc đang mỉm cười ngọt ngào với mình, còn ngoan ngoãn gọi: "Tam thẩm." Quan hệ họ hàng trong thôn vốn dĩ rất phức tạp, Ứng Hoa Quế thật ra không phải tam thẩm ruột của Nguyễn Nhạc, mà vì nhà bà gần nhà cậu, lại có một chút liên quan họ hàng với người khác nên mới có xưng hô như vậy.

Ứng Hoa Quế đáp lời, liếc nhìn cánh cửa gỗ cũ nát rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này thật là đủ hạng người. Hôn sự đã định rồi mà cũng dám nuốt lời, cứ cẩn thận đấy, làm chuyện thất đức, nửa đêm quỷ gõ cửa!”

Người trong nhà sợ tới mức vã mồ hôi, nhưng vẫn không dám lên tiếng. Ứng Hoa Quế trợn mắt, kéo Nguyễn Nhạc trở về.

Nguyễn Nhạc nghi hoặc: “Tam thẩm, ta còn chưa gặp được Nguyễn Đại Ngưu.”

“Gặp hắn làm gì?”

“Nương nói, hắn là chàng rể ở rể.”

Ứng Hoa Quế đau lòng nhìn Nguyễn Nhạc, thấy vẻ khờ khạo của cậu, đành nuốt những lời thật vào trong. Đứa nhỏ này đã quá khổ, bà không thể làm cậu mất đi hy vọng.

"Không vội." Ứng Hoa Quế và Nguyễn Thu Hoa có mối quan hệ tốt, sau khi Nguyễn Thu Hoa mất bà cũng rất đau buồn và càng thương xót Nguyễn Nhạc hơn. Nhưng Nguyễn Nhạc không phải con ruột của bà, bà có thể giúp cậu nhất thời chứ không thể giúp cậu cả đời.

“Sắp tới trời càng lúc càng lạnh, Nhạc ca nhi, con nên lên núi chuẩn bị củi khô cho mùa đông.”

Nguyễn Nhạc ngẩn người một lát, rồi gật đầu thật mạnh.

Nguyễn Nhạc đi đến cửa nhà, ngoan ngoãn từ biệt tam thẩm rồi lấy chìa khóa mở cổng. Vừa vào sân, việc đầu tiên cậu làm là cài chốt cổng lại, rồi mới ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu nhỏ gần đó, cả người mệt mỏi rã rời. Cậu đặt hai tay lên đầu gối, cằm tựa lên.

Bĩu môi: “Đứng mệt quá.”

Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bụng Nguyễn Nhạc "ọt ọt" kêu, cậu mới sờ soạng bật nến lên. Cậu vào bếp lấy một nắm cám, đi đến chuồng gà đếm lại, vẫn còn một con gà mái. Vốn dĩ trong nhà có một gà trống, năm gà mái và một con dê, nhưng mấy ngày lo tang sự đã dùng hết cả rồi. Cậu đổ cám vào máng, thêm nước, rồi vỗ vỗ đầu gà mái: “Ta cũng phải đi ăn cơm đây.”

Cậu quay lại bếp, hấp lại mấy chiếc bánh màn thầu rau dại mà nương làm từ trước, rồi gắp thêm một chút tương ớt. Ăn một miếng, cậu lại lau nước mắt. Cậu nhớ nương.

Ăn uống no đủ và khóc xong, cậu rửa mặt, lạnh lẽo trở về phòng, nằm lên giường dùng chăn quấn chặt lấy mình. Cậu nhìn ánh nến một lát, nhớ đến lời nương dặn: thắp nến thì tốn sáp, mua sáp thì tốn tiền. Nhà bây giờ không còn nhiều tiền nữa. Nguyễn Nhạc nghiêm túc nhìn ánh nến một hồi, đến mức hoa cả mắt, cậu gật đầu ghi nhớ hình dáng ánh nến.

"Phù" một tiếng, căn phòng tối đen như mực, nhưng nhắm mắt lại thì dường như vẫn còn lưu lại ánh sáng vừa rồi. Điều này khiến Nguyễn Nhạc không còn sợ hãi nữa, cậu dùng sức rúc người vào trong chăn, nhắm mắt lại đi ngủ.

Sáng hôm sau, Nguyễn Nhạc ăn bánh màn thầu rau dại khô cứng, nhét chiếc cuối cùng vào trong ngực, rồi cõng sọt lên núi. Tam thẩm nói đúng, củi trong nhà không còn nhiều, cậu phải chuẩn bị sớm.

Hôm nay trời sương mù mịt, dường như có sương giáng xuống, đi trên đường phát ra tiếng "răng rắc, răng rắc". Nhà cậu gần bìa rừng, Nguyễn Nhạc đi sớm nên dọc đường không có mấy người, cậu thấy rất thoải mái. Trước đây, khi cùng nương ra cửa lên núi, trên đường thường có mấy hán tử cười cợt, nhưng ngữ khí lại giống như loài rắn lạnh lẽo quấn quanh người, bất thình lình cắn một miếng. Nguyễn Nhạc rất ghét những người đó.

Cậu thở hổn hển đi nửa ngày, mệt thì ngồi lên hòn đá nghỉ ngơi, tiện thể nhặt những cành cây nhỏ bên đường ném vào sọt. Đi đến giữa sườn núi, sọt đã đầy. Sương mù dần tan đi khi mặt trời lên cao, Nguyễn Nhạc thở dốc ngồi xuống đất nghỉ ngơi, ngẩn ngơ một lát rồi bị một con thỏ lông trắng chạy qua trước mắt hấp dẫn.

Đáng yêu.

Nguyễn Nhạc nuốt nước miếng, lại thấy ngon miệng. Hai năm trước, cậu cùng nương lên núi nhặt hạt dẻ, có một con thỏ ngốc đâm đầu vào gốc cây. Đó là lần đầu tiên Nguyễn Nhạc được ăn thịt thỏ, vị cay cay tê tê nhưng khiến cậu nhớ mãi không quên. Cậu muốn cùng nương ăn thịt thỏ một lần nữa.

Nguyễn Nhạc quên mất chiếc sọt, khẽ khàng đi theo con thỏ vào sâu trong rừng. Đường núi gập ghềnh khiến cậu ngã rất nhiều lần. Cậu r*n rỉ bò dậy, luôn giữ khoảng cách không xa không gần với con thỏ lông trắng.

Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng khóc. Nguyễn Nhạc hậu tri hậu giác ngẩng đầu, cậu không biết mình đã đi đến đâu, nhìn quanh bốn phía, những cây cối và bụi rậm cao lớn giống hệt nhau khiến lòng cậu hoảng sợ. Cậu mím môi lùi lại, nhưng đã quên mất đường về. Nước mắt lưng tròng, cậu siết chặt hai tay, run rẩy lẩm bẩm: “Không sợ, Nhạc ca nhi không sợ, không sợ.”

Tựa như tự an ủi chính mình, cũng có thể vì tai cậu nghe thấy một cái tên quen thuộc, cậu chớp chớp mắt, ngơ ngác đi thẳng về phía phát ra âm thanh.

“Tín ca nhi, đừng khóc, ngươi vừa khóc, lòng ta khó chịu.”

“Khó chịu thì sao, sau này còn khó chịu hơn. Dù sao cha ta cũng đang tính chuyện hôn nhân của ta, chúng ta gặp nhau hôm nay coi như là lần cuối. Về sau, dù có già cũng không gặp mặt!”

“Là cả đời không qua lại?”

“... Ngươi đang nghi ngờ ta sao?”

“Không có, Tín ca nhi, ta sẽ sớm bảo cha ta tới nhà ngươi cầu hôn.”

Nguyễn Nhạc rón rén nhìn vào trong bụi cây, cậu nghe không lầm, là Nguyễn Tín của thôn mình. Cậu từng cùng Tín ca nhi giặt quần áo ở bờ sông, khi bị mấy tiểu hán tử trong thôn bắt nạt, Tín ca nhi còn giúp cậu. Còn hán tử có vẻ ngoài thư sinh kia, cậu không quen, Nguyễn Nhạc cũng không để ý lắm. Cậu định gọi Tín ca nhi một tiếng, nhờ Tín ca nhi dẫn cậu xuống núi.

Nhưng chưa kịp mở lời, hai người đang cãi vã bỗng nắm tay nhau. Nguyễn Nhạc theo bản năng nín thở, đôi mắt không chớp lấy một cái, cậu nuốt nước miếng, trân trân nhìn hai người ôm nhau.

Phía sau một thân cây, cách Nguyễn Nhạc một bên, một hán tử trẻ tuổi cao lớn nhìn vẻ mặt của cả ba người mà khinh thường. Sáng sớm đã được xem một vở kịch, làm Ứng Lệ có tâm trạng tốt. Hắn vươn vai, định bụng dọa đôi uyên ương kia một trận, nhưng chưa kịp mở lời, hắn nhíu mày nhìn quanh ra phía sau vài lần.

Do dự một thoáng, hắn bước tới gần tên ngốc nổi tiếng Nguyễn Nhạc, hạ giọng nói: “Có người tới.”

Nguyễn Nhạc bị âm thanh đột ngột xuất hiện làm cho giật mình, cậu trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn sang, đập vào mắt là một đôi mắt đen như mực, lạnh lùng. Nguyễn Nhạc không biết phải miêu tả đôi mắt đó như thế nào, nhưng con ngươi gần như không có tròng trắng làm cả người cậu cứng đờ. Cậu có cảm giác như mình bị một thứ gì đó quấn chặt lấy.

Sau một tiếng kêu sợ hãi rất nhỏ, Nguyễn Nhạc lật ngược hai mắt, ngất xỉu về phía không có Ứng Lệ.

Đôi uyên ương nhỏ bị tiếng kêu dọa đến chạy trốn. Hắn thì khoanh tay trước ngực, đứng nhìn từ trên cao xuống, rất khó chịu mà nhìn chằm chằm tên ngốc Nguyễn Nhạc đang nằm trên mặt đất.

Hắn có đáng sợ như vậy sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play