☆, Ta mời ngươi ăn cơm trong huyện
Mắt thấy mùa đông sắp đến, các nhà lên núi nhiều hơn, ai cũng chuẩn bị củi để sưởi ấm. Nếu may mắn, có thể tìm được chút quả dại, mùa đông rảnh rỗi, các loại thức ăn trên núi cũng có thể giúp lót dạ.
Đêm qua, sau khi trò chuyện xong với Ứng Lệ, sáng sớm hôm nay, Nguyễn Nhạc đi tìm Vương Dung, nói cho hắn biết chuyện đó.
Vương Dung kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía Nguyễn Nhạc mà chẳng biết nên nói gì.
Hắn chưa từng nghĩ ca nhi này sẽ đồng ý dễ dàng đến thế, cũng không ngờ một ca nhi chưa xuất giá lại chẳng tìm người thân hay bà mối, mà tự mình chủ động đến cầu hôn.
Nói là cầu hôn…
Nhưng ca nhi này chẳng mang theo gì, chỉ có một mình đến.
Thế nhưng Vương Dung cũng biết gia cảnh nhà Nguyễn Nhạc ra sao, nên nhà hắn không định bắt cậu phải bỏ tiền bạc.
Nếu nói cho cùng, mẹ Nguyễn Nhạc mới qua đời, ít nhất phải chịu tang một năm mới có thể thành thân.
Nhưng với vẻ ngây ngốc của cậu, chẳng ai muốn đề cập đến chuyện này.
"Được, chuyện này cứ để ta lo liệu, ngươi về trước đi, đợi ta xác định được ngày tốt, ta sẽ đến tìm ngươi." Hôm qua Nguyễn Nhạc không đồng ý khiến hắn khá buồn rầu, giờ cậu đồng ý thì hắn lại lo lắng.
Với tính cách như thế, làm sao có thể hầu hạ Ứng Lệ đây?
Nguyễn Nhạc gật đầu. Sáng nay, trước khi vào nhà, cậu đã do dự rất lâu mới dám gõ cửa. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà người lạ mà không có mẹ đi cùng.
Vẻ nhút nhát khi ở chung với người khác đã che đi thái độ thờ ơ của cậu đối với chuyện này.
Nghĩ đến sau này trong nhà có người, lòng cậu thấy ấm áp, không nén được mà nở nụ cười hiền lành: “Đa tạ.”
Cậu rời khỏi nhà Vương Dung, trở về lấy chiếc khăn chưa thêu xong, đặt ghế nhỏ dưới gốc cây hạnh trong sân. Cậu cúi đầu, thuần thục xâu chỉ, luồn kim. Nửa buổi sáng trôi qua, trên chiếc khăn đã có thêm một con chim sẻ sống động.
Buổi trưa, Nguyễn Nhạc hầm cải trắng và củ cải, hấp thêm màn thầu bằng bột tạp. Nhưng màn thầu khô cứng, ăn rất khó nuốt.
Nguyễn Nhạc đành nhúng màn thầu vào món hầm, lấp đầy bụng một cách vô vị.
Mẹ cậu đã dạy cậu nấu cơm nhiều lần, nhưng cậu chẳng thể nào học được. Cùng một nguyên liệu và cách nấu, nhưng qua tay cậu lại luôn trở nên khó ăn một cách bất ngờ.
Ngày trước mẹ còn trêu rằng sau này Nhạc ca nhi nhất định sẽ được hưởng phúc.
Nguyễn Nhạc nhìn căn nhà của mẹ, mím môi, lòng lại nhớ mẹ.
Buổi chiều, tranh thủ trời đẹp, cậu gom đống quần áo bẩn mấy ngày nay vào chậu gỗ, mang ra bờ sông giặt.
Lúc này, bờ sông vắng người. Những gia đình có điều kiện một chút, vào thời tiết này sẽ để phụ nhân hoặc phu lang ở nhà đun nước nóng mà giặt giũ.
Vào mùa đông, da dẻ vốn dễ nứt nẻ, mọi người có thể phòng tránh được thì đều phòng.
Nguyễn Nhạc vừa chạm tay vào nước lạnh, bị lạnh đến run lên. Cảnh tượng này vừa hay bị một ca nhi ở phía sau nhìn thấy, không nhịn được mà cười lớn.
“Nhạc ca nhi, ngươi đừng co ro nữa, cứ cho tay vào trong sông, ngâm một lát là không lạnh đâu.”
Nguyễn Nhạc quay đầu lại, đôi mắt cong cong, giọng nói mềm mại: “Tín ca nhi.”
Nguyễn Tín ngồi bên cạnh cậu. Hắn không dùng chậu gỗ mà dùng một cái giỏ đan, đổ quần áo sang một bên, chất thành một đống.
Cuốn tay áo lên, hắn dìm quần áo xuống nước vài lần, lấy một nắm tro bếp ra dùng chày gỗ đập nhẹ, đập xong thì ấn quần áo xuống nước mà vò cho sạch, rồi vắt mạnh, tùy tay ném vào giỏ, lại lấy một món khác lặp lại động tác vừa rồi.
Giặt được một lúc, Nguyễn Tín phát hiện Nguyễn Nhạc đang ngẩn người, bèn giơ tay quơ quơ trước mắt cậu: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Nhạc: “Tín ca nhi, ta mấy ngày hôm trước ở trên núi nhìn thấy ngươi và một hán tử đang nắm tay.”
Nguyễn Tín: “...”
Môi hắn run run, chiếc chày gỗ suýt rơi xuống sông. Gương mặt vốn đã ửng đỏ vì gió, giờ càng đỏ hơn, lại thấy ngứa ngáy, hắn gãi gãi, khẽ nói: “Nhạc ca nhi, chắc là ngươi nhìn nhầm rồi.”
Nguyễn Nhạc nghi hoặc: “Nhưng hắn cũng kêu ngươi Tín ca nhi mà.”
Nguyễn Tín mím môi, lộ ra nụ cười khổ: “Nhạc ca nhi, chuyện này ngươi có thể đừng nói cho người khác có được không? Ta cùng Văn, người đó, không thể nào.”
Nguyễn Nhạc thấy vẻ mặt Nguyễn Tín cười còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng cũng không thoải mái: “Không nói, ta không nói cho ai hết.”
Lúc này, bờ sông vắng vẻ, vẻ hoạt bát vừa nãy của Nguyễn Tín đã không còn. Hắn không nén được mà lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nhạc ca nhi, có đôi khi ta thật hâm mộ ngươi, ngốc nghếch một chút lại vui vẻ hơn.”
Nguyễn Nhạc tiến đến bên cạnh Tín ca nhi, khẽ vỗ lưng hắn: “Tín ca nhi, không khóc, không khổ sở.”
Nguyễn Tín kéo khóe miệng, nhưng không nhếch lên được. Hắn buông chày gỗ, đột nhiên hỏi: “Nhạc ca nhi, ngươi vì sao sẽ đồng ý làm Ứng Lệ đi nhà ngươi làm rể?”
Sáng nay, trước khi ra bờ sông giặt giũ, Nguyễn Tín đã nghe kể rất nhiều chuyện về Nguyễn Nhạc và Ứng Lệ.
Hắn không tin chuyện Nguyễn Nhạc là Thiên Sát Cô Tinh, đó chỉ là lời đồn nhảm. Gia đình Nguyễn Nhạc nhiều lắm chỉ là xui xẻo một chút thôi.
Nhưng Ứng Lệ mệnh ngạnh hắn nhất thời sờ không chuẩn, tạm thời không nói cái này, liền Ứng Lệ ngày thường thâm nhập trốn tránh kính nhi, còn có kia phó cao lớn bộ dáng, hắn một cái lớn mật ca nhi nhìn cũng sợ hãi.
Nguyễn Nhạc yếu ớt như vậy, thế nào liền đồng ý làm Ứng Lệ ở rể nhà hắn? Chẳng lẽ là bức bách?
Nguyễn Nhạc chà xát ngón tay đang ngứa ran: “Ứng Lệ hảo, Nguyễn Đại Ngưu hư.”
Có thể bị Nguyễn Nhạc nói là hư, hẳn là hư đến cùng cực. Nghĩ lại cũng đúng, Nguyễn Đại Ngưu trước kia đã hứa hôn với Nguyễn Nhạc, giờ lại nói không nhận là không nhận, đâu thể coi là người tốt.
"Vậy ngươi có thích Ứng Lệ không?" Nguyễn Tín hỏi một cách rất cẩn thận.
Nguyễn Nhạc lại rất mơ hồ: “Thích là gì?”
“Thích à, chính là thấy hắn trong lòng liền vui vẻ, không thấy liền nhớ hắn, có đồ ăn ngon liền muốn cho hắn ăn, nhìn thấy cái gì hay ho liền muốn cho hắn xem.”
"Không thích." Nguyễn Nhạc trả lời dứt khoát, hắn một chút đều không nghĩ Ứng Lệ.
Hai người vừa giặt quần áo vừa trò chuyện thêm một lát. Quần áo của Nguyễn Nhạc không nhiều lắm, giặt xong cậu kẹp tay vào giữa đầu gối để sưởi ấm.
Khi Nguyễn Tín biết cậu sắp đi vào huyện, hắn nhờ Nguyễn Nhạc đi mua một xâu kẹo hồ lô, rồi từ trong áo lấy ra một mảnh vải rách, bên trong bọc sáu đồng tiền, hắn lấy ra năm đồng đưa cho Nguyễn Nhạc.
Thường ngày hắn cũng cấp Nguyễn Tín tiện thể mang theo kim chỉ, nhưng đồ ăn thì đây là lần đầu. Cậu gật đầu: “Tín ca nhi, ngày mai ta nhất định mua cho ngươi xâu kẹo hồ lô lớn nhất, đỏ nhất và ngọt nhất.”
Nguyễn Tín chỉ cười cười, không nói thêm lời nào.
Sáng sớm hôm sau
Nguyễn Nhạc vác giỏ tre trên lưng. Phía trên giỏ được cậu phủ một tấm vải màu xám xịt, người khác không thể nhìn thấy đồ bên trong.
Cậu không đi xe bò ở cổng làng, vì đi một chuyến mất hai đồng. Tối qua, Nguyễn Nhạc lục lại tiền tiết kiệm trong nhà, phát hiện chỉ còn lại hai lạng ba tiền và 50 đồng.
Mẹ đã dạy cậu cách nhận biết nhà mình nghèo hay giàu, cũng làm cậu học được cách quản lý tiền bạc. Vì thế, giờ cậu biết có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
Trước đây nhà không nghèo đến vậy, bởi vì muốn tìm một người ở rể, mẹ cậu là Nguyễn Thu Hoa đã dứt khoát lấy ra mười lạng bạc tích cóp nhiều năm trong nhà, đưa làm tiền đặt cọc cho gia đình Nguyễn Đại Ngưu.
Nguyễn Nhạc hà hơi, luồng hơi trắng xóa tan vào không trung. Vì thế cậu hít phải mấy ngụm gió lạnh, ho khan rồi lại bọc đồ trong giỏ kỹ hơn.
Phong Lâm huyện không quá xa Thanh Thủy thôn, đi bộ chỉ mất khoảng một canh giờ. Bước chân Nguyễn Nhạc chậm rãi, đến được huyện đã là buổi trưa.
Hai bên đường phố có không ít người rao bán thức ăn. Nguyễn Nhạc nghe đủ loại mùi hương lẫn lộn trong không khí, bụng cậu lại réo lên từng hồi.
Thật sự quá thèm, cậu đứng bên quầy hàng, hít hà mùi thơm coi như đã được ăn. Đi qua con phố này, Nguyễn Nhạc nhanh chân hơn, đi tới lăng la phường.
Hôm nay chỉ cần bán được tiền đồng, cậu sẽ có thể mua đồ ăn.
Lăng la phường là tiệm vải lớn nhất huyện Phong Lâm, ngoài bán các loại vải còn thu mua những chiếc khăn thêu cực đẹp.
Nguyễn Nhạc vừa vào cửa, chưởng quầy không còn nhiệt tình đón tiếp như trước. Cậu cũng không để tâm, vén tấm vải trên giỏ lên, đưa chiếc khăn đã làm xong cho chưởng quầy.
Ai ngờ chưởng quầy xua xua tay, chẳng thèm nhìn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Nơi này không thu, ngươi đi chỗ khác mà xem.”
Nguyễn Nhạc sững sờ, trong đầu cậu chưa từng xuất hiện tình huống như vậy. Cậu gọi khẽ: “Phương thúc, ta là Nguyễn Nhạc, ta và mẹ ta thêu khăn thường lui tới đều đưa đến nơi này.”
Chưởng quầy bĩu môi, liếc nhìn cậu một cái, nói: “Trước kia thì thu, hiện tại không thu, đi mau đi mau.”
Giọng hai người tuy không lớn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Trước ánh mắt của những người xa lạ, Nguyễn Nhạc lộ vẻ sợ hãi.
Nhưng bảo cậu đi, trong lòng cậu lại không thoải mái. Cậu lại nhỏ giọng nói: “Đã nói tốt, các ngươi thu khăn, ta phải tiền đồng.”
Chưởng quầy dừng tay khảy bàn tính, vẻ mặt không còn hòa nhã như trước, mà thêm vài phần chán ghét: “Ca nhi này sao lại nghe không hiểu lời nói? Nơi này thu khăn, cũng phải phân ba bảy loại, ngươi nhìn xem đồ ngươi thêu đi, tú nương kém cỏi nhất ở đây cũng thêu đẹp hơn ngươi.”
“Lúc trước nếu không phải xem thêu pháp của mẹ ngươi độc đáo, ai sẽ thu mấy thứ rách nát này của ngươi? Đi mau, đừng chậm trễ ta làm buôn bán.”
Nguyễn Nhạc bị đuổi ra ngoài, đầu óc trống rỗng. Cậu đi đi lại lại trước cửa lăng la phường nửa ngày, cuối cùng không dám trở lên trước.
Lững thững trên đường phố, Nguyễn Nhạc nhất thời không biết nên đi đâu. Cậu ngồi trước bậc thềm của một cửa hàng đã đóng cửa, mơ màng ngẩn ngơ.
Cậu biết rõ, năm xưa cậu và mẹ không đủ sức lực để trồng trọt, độc có một mẫu ruộng được hai người họ trồng rau, thêu khăn là nguồn thu nhập thứ hai duy nhất của gia đình.
Giờ đây không có tiền bán khăn, Nguyễn Nhạc hoảng sợ trong lòng, không biết phải làm sao.
Cậu dụi dụi đôi mắt khô sáp, cả người bất lực và đáng thương, cho đến khi tóc bị người túm mạnh. Cơn đau khiến hốc mắt cậu không kìm được nước mắt, chảy xuống từng dòng.
Một quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Ứng Lệ, cậu đau nhưng không giận, chỉ đơn giản cúi đầu tiếp tục rơi lệ.
Ứng Lệ đầu tiên là bất ngờ vì mấy sợi tóc vừa bị túm đứt, sau đó lại kinh ngạc vì ca nhi này sao mà dễ khóc quá vậy.
Hắn đặt tay sau lưng, định nói gì đó, nhưng nghĩ đến mấy sợi tóc trong tay quá mượt mà, hắn lại vô thức quấn chúng vào nhau, bỏ vào chiếc túi tiền cũ nát bên hông.
Tối qua sau khi đưa Nguyễn Nhạc về nhà, hắn lại lần nữa lên núi. Vẫn không bắt được con mao đoàn tử, nhưng lại đụng phải một con lợn rừng. Đồ vật tự tìm đến cửa, hắn không có lý do gì mà không dùng.
Sáng nay, tranh thủ trời chưa sáng, hắn kéo lợn rừng vào huyện, bán cho một tửu lầu, được tám lạng bạc. Hắn lại đi thợ rèn phô định chế một con dao phay, tốn ba lạng.
Vừa đến cổng huyện, hắn đã gặp Nguyễn Nhạc vừa vào huyện, dáng vẻ thèm ăn ấy xem hắn rất vui. Thế là hắn đi theo sau một đường.
Chuyện ở lăng la phường hắn cũng nhìn thấy, nhưng không tiến lên nói gì.
Hắn không cho rằng mình nên tiến lên.
Tuy nhiên, vừa rồi nhìn thấy Nguyễn Nhạc sắp khóc đến nơi, hắn không nhịn được muốn trêu chọc một chút.
Trêu chọc mà cậu khóc thật thì hắn cũng rất bất ngờ, “Ăn cơm không?”
Nguyễn Nhạc đang khóc rất thương tâm, nghe vậy liền ngừng lại. Cậu nức nở nói: “Ta không có tiền đồng ăn cơm, về sau cũng không, ta muốn chết đói.”
“Ta mời ngươi.”
Nguyễn Nhạc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Sao nước mắt không chảy nữa?
Cậu không rõ lắm, nhưng môi cậu đã cong lên: “Được.”