Mãn Hạ từ nhà chính đi ra bếp, trong lòng đang thắc mắc sao trong nhà không có ai, thì thấy a cha vừa từ phòng trong đi ra.
“Tề thái giờ rửa luôn không ạ?” Mãn Hạ cảm thấy a cha có gì đó lạ lạ, nhưng trong nhà lại chẳng giống như có chuyện gì xảy ra.
Lan Tri cúi đầu nhìn rau trong giỏ, khen Mãn Hạ làm rất tốt, hái được nhiều như vậy, đủ cho cả nhà ăn mấy bữa.
“Rửa trước một ít đi, tối nay a cha định dùng làm nhân, nặn ít sủi cảo nếm thử trước.” Lan Tri vừa chọn rau trong giỏ, vừa tiện tay nhặt mấy cọng cỏ dại lẫn trong đó ra, “Phần còn lại cứ để đó, sợ rửa hết thì đến mai rau sẽ không còn tươi.”
“Vâng ạ.” Mãn Hạ vừa giúp a cha làm việc, vừa thuận miệng kể chuyện Lý Tiểu Hà hôm nay, mồm mép lanh lẹ cứ thế thao thao bất tuyệt, “A cha không biết đâu, hôm nay Lý Tiểu Hà thế này thế kia… rồi Vương Nhị Ngưu lại thế này thế nọ…”
Lan Tri nghe xong, lập tức nhíu mày, nện mạnh một cái vào cục bột đang nhồi, giận dữ nói: “Quá đáng thật, dám bắt nạt tiểu ca nhi nhà mình thế kia. Hạ Hạ, lần sau gặp chuyện như thế thì đừng để ý đến họ làm gì, nếu thật sự ầm ĩ quá thì cứ xông lên đá cho mấy phát, xem họ còn dám không!”
Nói rồi lại nhìn thân thể đơn bạc của Mãn Hạ, dặn dò thêm: “Đánh xong thì mau chạy về nhà, đừng để thiệt thòi.”
“Dạ, con biết rồi.” Mãn Hạ đắc ý ngẩng đầu, “Mà hôm nay hai người đó cũng chẳng chiếm được chút lợi nào từ con đâu.”
“Ta biết mà, nếu con mà thật sự bị bắt nạt, ta lập tức bảo cha con đi đòi công bằng cho con.” Lan Tri nghĩ ngợi một chút, “Lần sau mà gặp người nhà họ Lý với họ Vương, ta phải nói cho ra lẽ.”
“A cha là nhất!” Mãn Hạ chen lại gần Lan Tri làm nũng.
“Tránh ra nào, ta còn phải nhồi bột, đừng đứng đây vướng chân vướng tay. Con đi xem nồi canh có sôi chưa đi.”
Trong bếp rộn ràng tiếng cười, mùi thơm của đồ ăn nấu chín lan tỏa, tối nay có sủi cảo và canh tề thái, bụng được sưởi ấm, nghĩ đến ngày mai sắp được đoàn tụ, lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Sáng sớm hôm sau, đại bá của Mãn Hạ – tức ca ruột của Lưu Đại Sơn, Lưu Đại Thụ và cả nhà cũng đến, đến cả Lưu Mãn Lương đang làm thuê ở tửu lâu cũng xin nghỉ về.
Đại bá mẫu Chu Hòa Hương chỉ vào Chu ca nhi đầy hào hứng mà nói: “Thằng nhóc này tối qua cứ đòi đến đây, khó khăn lắm ta mới ngăn được, sáng nay còn dậy sớm hơn cả ta, vừa bò xuống giường đã giục ta với đại bá con sang đây rồi.”
Mãn Chu cười hì hì đáp: “Ca ca sắp về, con vui quá mà!”
Lan Tri vốn đã thích tính cách hoạt bát của Mãn Chu, nghe vậy càng vui hơn, gọi một tiếng tâm can bảo bối rồi ôm chặt vào lòng, yêu thương không kể xiết, lại gọi Mãn Hạ đi lấy chút điểm tâm nhỏ mời mọi người uống trà.
“A thúc nhờ người từ trấn trên mua bánh phù dung về, Hạ ca ca của con còn chưa được nếm qua đâu, lát nữa lấy ra, a thúc cho con ăn miếng đầu tiên.”
“Cảm ơn a thúc ạ.” Mãn Chu nắm tay Lan Tri, đôi mắt hạnh tròn xoe chẳng chút buồn ngủ, “Con chỉ ăn một chút, một chút thôi, phần còn lại để dành hết cho đại ca.”
Mọi người lại được trận cười sảng khoái.
Lan Tri cười đến đau bụng, bảo: “Nam nhân bọn họ ấy à, không hợp ăn loại bánh ngọt thơm thế này, chúng ta giữ lại một chút cho họ nếm thử là được rồi, một chút thôi.”
Lan Tri còn học theo Mãn Chu, dùng tay ra hiệu một chút.
Mãn Hạ ngồi bên cạnh nhìn, chỉ thấy vừa chua vừa ngứa mắt. Cậu bây giờ đã là người lớn rồi, không thể như Chu ca nhi, làm nũng trước bao người như thế. Mà giờ cậu cũng quên khuấy chuyện mình tối qua ở nhà bếp mách lẻo rồi.
Hai nhà ngồi uống một ấm trà trong sảnh, điểm tâm chủ yếu là để hai tiểu ca nhi ăn, thấy Lan Tri còn định rót thêm trà, Chu Hòa Hương vội xua tay: “Không uống nữa không uống nữa, tụi ta đến là để giúp việc, uống vậy là đủ rồi, uống nhiều ta cũng thấy ngại. Mau nói còn việc gì chưa làm, tranh thủ trước khi Mãn Thương về thì dọn dẹp cho đâu vào đấy.”
“Tẩu tử đừng vội, trong phòng của Mãn Thương ta cũng dọn dẹp xong rồi, sáng sớm Đại Sơn ca ra đầu thôn mua rượu chắc cũng sắp về rồi, chỉ còn chưa nấu cơm thôi.”
Lan Tri hơi đỏ mặt, nghiêng người sát vào Chu Hòa Hương, nhỏ giọng nói: “Tẩu tử nhất định phải giúp ta, gà vịt trong bếp mà giao cho ta làm thì chắc sẽ hỏng mất.”
Y vẫn còn chút tự biết mình, nói về chuyện bếp núc thì đúng là thua xa tẩu tử Chu Hòa Hương. Người trong nhà, kể cả Lưu Mãn Thương mấy năm trước, đều chẳng kén ăn gì, chỉ cần nấu chín là ai cũng chịu ăn, dễ nuôi vô cùng. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, Lan Tri không muốn làm qua loa.
Chu Hòa Hương không đồng tình: “Sao lại hỏng được, bao nhiêu năm nay ngươi nấu ăn còn ít sao, chẳng phải cũng nuôi lớn cả nhà rồi à. Hơn nữa, ngươi thêu thùa giỏi, mấy tú nương ở tiệm vải còn không bằng.”
Mình nấu ăn có hơn Lan Tri một chút, nhưng cũng chưa đến mức nổi danh mười dặm tám thôn, nên nàng vẫn thấy đệ phu lang này rất giỏi. Một chiếc khăn tay Lan Tri tiện tay thêu mà bán cũng được tiền. Biết kiếm tiền thì là bản lĩnh đỉnh cao, quá nhiều khổ nạn trên đời đều vì không đủ tiền mà ra.
Huống chi cháu trai Mãn Thương của nàng hôm nay trở về, cuộc sống của Lan Tri tất sẽ ngày càng khấm khá, trong lòng nàng cũng vui lây. Cả nhà chồng nàng, từ trên xuống dưới đều là người hiền lành tử tế, nàng gả vào đây gần như chưa từng gặp phải chút hãm hại hay thiệt thòi nào như mấy chuyện ngoài miệng người xưa hay nói.
Lan Tri đối tốt với nàng, nàng tất nhiên cũng mong Lan Tri sống tốt.
Hai con gà chặt miếng, bếp nóng vừa đủ, thêm tương đặc rồi cho nước vào hầm, dọc vành nồi dán thêm một lớp bánh bột ngô trắng, thơm lừng dụ người. Miếng lớn thì cho vào vò sành, thêm nước thêm muối, đặt vào bếp lò, chờ than lửa hầm ra nồi canh gà ngọt béo.
Lan Tri ở bàn bên nhồi bột, dùng chày cán bột cán vỏ bánh, bên cạnh là nhân rau tề thái trộn thịt sẵn. Nhân thịt cho nhiều, nặn ra bánh hoành thánh nào cũng căng tròn, trông giống sủi cảo hơn là hoành thánh.
“Đại tẩu, trong vò nhớ cho thêm chút nước, ta muốn dùng nước hầm gà để nấu hoành thánh.” Lan Tri xếp hoành thánh gói xong ngay ngắn trên nắp chậu, phủ lên lớp khăn ẩm để giữ nhiệt.
Mãn Hạ ngồi dưới bếp ngửi mùi thịt: “Thả thêm ít mì vào nấu đi a cha, con gà trong vò mập lắm, vừa thơm vừa béo, chắc nấu với mì cũng ngon.”
Lan Tri nghĩ cũng đúng, hôm nay đông người, chia hoành thánh ra chắc chẳng được bao nhiêu, thêm ít mì ăn kèm cũng hay. Y lại lấy một gáo bột mì từ tủ bếp, thêm nước nhồi bột.
Bên ngoài sân cũng không ai rảnh rỗi, mấy nam nhân dọn dẹp sân lớn, phía đông còn chất một đống củi chưa xếp gọn, Lưu Đại Thụ ra hiệu bằng mắt, Lưu Mãn Lương liền đi tìm rìu ở góc sân, bắt đầu chẻ củi.
Chu ca nhi còn nhỏ, trong bếp không giúp được gì, mấy việc ngoài sân cũng không ai cho đụng tay nên lát chạy vào nhà bếp nếm thử món ăn, lát lại chạy ra sân phụ Mãn Lương xếp củi.
Tính giờ theo vị trí mặt trời, Lưu Mãn Lương bị sai ra đầu thôn xem thử: “Ra xem tiểu tử Mãn Thương về tới chưa, có tin gì thì chạy về nói với mọi người một tiếng.”
“Vâng.” Mãn Lương lau mồ hôi trán, chạy một mạch ra ngoài, phía sau còn có Chu ca nhi hí hửng đuổi theo.
“Cha nương, con cũng đi, con cũng đi!”
Chu Hòa Hương nhìn ra sân qua khe cửa sổ nửa mở của nhà bếp, thấy cảnh náo nhiệt bên ngoài liền bật cười: “Nhìn cái đứa nhỏ này, cả ngày như con khỉ con, ta chỉ muốn kiếm sợi dây buộc lại cho rồi.”
Lan Tri cười khanh khách: “Hoạt bát lanh lợi, tẩu tử nuôi giỏi đó, nhà thường cũng khó mà nuôi được tiểu ca nhi lanh lợi thế này.”
Hai người lại khen nhau mấy câu, Mãn Hạ nghe dưới bếp cũng vui lây, đều khen cậu với Chu ca nhi lanh lợi thông minh, tuy đúng là thật, nhưng cứ khen trắng trợn thế này, cậu cũng thấy hơi ngại.
Mãn Hạ cười tủm tỉm, châm lửa cũng thấy hăng hơn, hoàn toàn không để ý chuyện hai người đang âm thầm đổi chủ đề.
Chu Hòa Hương hỏi Lan Tri: “Tiểu tử kia của Trần gia giờ cũng đỗ đạt rồi, ngươi với Đại Sơn định khi nào làm chuyện kia?”
Lan Tri mỉm cười nhìn Mãn Hạ dưới bếp, thấp giọng nói: “Sắp rồi, Hạ Hạ cũng lớn rồi.”
Chu Hòa Hương vui vẻ: “Đại hỉ sự đó, tiểu tử Trần gia có tiền đồ, suy cho cùng vẫn là hai phu phu các ngươi có mắt nhìn, từ sớm đã định hôn sự này cho Hạ Hạ nhà ta.”
Mãn Hạ vểnh tai nghe ngóng, hiểu rõ họ đang nói gì, nóng bừng mặt, lập tức chớp mắt đánh trống lảng: “Bá mẫu, hình như canh gà trong vò sôi rồi.”
Chu Hòa Hương và Lan Tri nhìn nhau cười, đều biết tiểu ca nhi ngại rồi nên cũng không nói gì thêm.
Lan Tri bảo Mãn Hạ đứng dậy, tự mình chuyển vò canh sang bếp bên, nồi cơm tạp lương bên kia cũng vừa chín, lò chỉ còn than cháy riu riu, vừa hay để om canh.
Việc bếp núc gần như xong xuôi, Lan Tri hơi nghi hoặc: “Sáng bắt đầu đi, giờ chắc cũng gần tới rồi chứ?”
Chu Hòa Hương cười nói: “Chắc bị việc gì đó trì hoãn, giờ cũng chưa tới trưa, chờ thêm chút đi.”
Lan Tri gật đầu, đồ ăn làm xong rồi, chỉ chờ người về là có thể nấu hoành thánh tề thái, Mãn Hạ dùng tro phủ lên lửa dưới bếp rồi cùng mọi người ra ngoài.
Thời gian trôi qua, lòng mọi người cũng như trôi theo tới đầu thôn, sao vẫn chưa thấy người về?
Đúng lúc mọi người định ra đầu thôn xem sao, thì Chu ca nhi thở hổn hển chạy về, vịn cổng thở dốc nói: “Về… về rồi, Mãn Thương đại ca… về rồi…”
Lời còn chưa dứt, cả Lưu gia đã ùa hết ra sân, đứng trước cửa ngóng về con đường ở thôn, mấy hộ quanh đó nghe động tĩnh cũng mở cửa ra xem.
“Đại hỉ sự đó, huynh đệ Lưu Đại Sơn, chúc mừng nhé!”
“Đúng đó đúng đó, tiểu tử Mãn Thương nhà ngươi đúng là có phúc.”
Ánh mắt Lưu Đại Sơn đầy vẻ vui mừng, tinh thần phấn chấn hẳn, chắp tay cảm ơn: “Hôm nay trong nhà rối ren, không tiện chiêu đãi, lát nữa ta sẽ sai Hạ ca nhi mang chút đồ ăn qua tạ lễ, mong mọi người đừng chê.”
Vài vị hàng xóm nghe vậy cũng rất phấn khởi. Chỉ là nói mấy câu chúc mừng, đã được Lưu gia đáp lễ, đúng là nhà người tốt, phúc báo tự tới.
Một lúc sau, quanh đó vang lên vô số tiếng chúc mừng, cả nhà Lưu gia vui mừng khôn xiết.
“Về rồi về rồi, kia có phải là đại ca không?” Mãn Hạ hưng phấn chỉ về chiếc xe bò nơi xa, chỉ thấy một người đang đánh xe, một người đi bộ bên cạnh, đang tiến về phía Lưu gia.